Chương 1192: Đôi Khi Vô Tình Là Tốt Nhất
CHƯƠNG 1192: ĐÔI KHI VÔ TÌNH LÀ TỐT NHẤT
“Anh ấy thích người phụ nữ thận trọng, không muốn xảy ra quan hệ trước hôn nhân. Anh ấy đối xử với con như vậy thì cũng sẽ làm như thế với người khác. Con đã điều tra rồi, anh ấy không có qua lại với ai cả. Ở tầm tuổi như anh ấy mà vẫn không có phụ nữ bên cạnh, người đàn ông như vậy rất hiếm.”
“Không phải là cậu ta không qua lại với phụ nữ, mà là cậu ta không thích con nên mới không động đến con. Buộc mẹ phải nói thẳng thừng như vậy con mới hiểu sao? Con về nhà đi, nếu cậu ta đã tuyệt tình thì con cũng đừng đối xử tốt với cậu ta.” Phu nhân Lan Ninh khuyên nhủ Phó Hâm Ưu.
“Mẹ, mẹ nói như vậy làm con thấy thật xấu hổ. Con có chỗ nào không ổn khiến anh ấy không để ý đến chứ? Nói về điều kiện thì có mấy người được hơn con.”
“Nói về trí thông minh thì con chỉ là hạng trung. Bất luận là về chỉ số thông minh hay chỉ số cảm xúc con đều không thể so sánh với Mục Uyển, hơn nữa, giờ đây cô ta cũng là phu nhân An Ninh rồi. Cô ta còn ưu tú hơn mẹ.”
“Nhưng cô ta là người phụ nữ đã có một đời chồng, còn có mối quan hệ không rõ ràng với dượng, đúng là người đàn bà vô liêm sỉ.” Phó Hâm Ưu chửi mắng Mục Uyển.
“Con đi về trước đi, đừng làm mất mặt ở đó nữa, điều con cần làm bây giờ là cố gắng hết sức để giữ vững thế lực của mình, mẹ có thể giúp con cũng làm phu nhân. Về phía Hạng Thịnh Duật lúc này tạm để đó. Con phải nhớ, bây giờ con yêu cậu ta cũng không có nghĩa là sau này cũng vậy, chỉ cần con có nghị lực và quyết tâm thì tình cảm dần rồi cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ con ở đó cầu xin chỉ hạ thấp bản thân mà thôi. Mẹ nhất định sẽ giúp con, chúng ta phải nhìn về lợi ích lâu dài, mau về đi.” Phu nhân Lan Ninh nói xong dập máy, không cho Phó Hâm Ưu có cơ hội từ chối.
Phó Hâm Ưu nghĩ một lát, nhìn hai người bảo vệ đang chặn trước cửa chỉ biết lẳng lặng rời đi dù lòng không can tâm. Một lát sau, Uy Nhạ cũng bị người của Hạng Thịnh Duật đuổi ra ngoài.
Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Hạng Thịnh Duật ngồi cạnh Mục Uyển, lặng lẽ nhìn những người thanh niên trẻ tuổi khôi ngô ngồi ở bàn bên. May sao mắt của Mục Uyển đã được chữa khỏi, bởi những người ngồi ở bàn đó không có ai đẹp trai hơn, có khí chất hơn anh, chứ chưa nói đến quyền lực.
Có bảo vệ đi đến chỗ Hạng Vũ Thái cúi đầu bẩm báo gì đó.
Hạng Vũ Thái cau mày, ông ta nhìn Mục Uyển, rồi gật đầu: “Tôi biết rồi, anh đi sắp xếp trước đi.”
“Vâng.” Bảo vệ đáp.
Hạng Vũ Thái: “Mục Uyển, cháu đi ra đây với cậu một lát.”
“Dạ?” Mục Uyển đứng dậy rồi đi theo Hạng Vũ Thái ra phía sau.: “Hình Thiên đang ở bên ngoài phủ Hạng gia, anh ta nói muốn gặp cháu.”
Mục Uyển im lặng, rồi hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu: “Cháu và anh ta không có gì cần nói nữa, nên cũng không nhất thiết phải gặp mặt.”
“Anh ta nói có điều quan trọng cần gặp cháu.” Hạng Vũ Thái nhìn Mục Uyển vẫn thản nhiên liền nói tiếp: “Trên đời này không có người bạn nào là mãi mã, cũng không có ai là kẻ thù mãi mãi. Dù sao thì hai người trước đây cũng từng là vợ chồng, dẫu giờ anh ta sắp lấy người khác nhưng tình cảm trước đây là không thể xóa bỏ. Hơn nữa, thực ra lần này Hoa Cẩm Vinh muốn hủy bỏ vị trí phu nhân An Ninh của cháu là để cho Hình Thiên thấy. Anh ta chắc hẳn đã âm thầm ủng hộ và giúp đỡ cho cháu, nếu không thì cháu cũng khó lòng có được vị trí này. Sau này anh ta là chồng của người khác, có lẽ hai người cũng không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, bất luận là vui hay buồn thì cũng nên có một cái kết thỏa đáng.”
“Cháu và anh ta đã kết thúc rồi, không cần thiết kéo dài đến bây giờ.”
“Anh ta đã nói có chuyện quan trọng thì cháu cứ đi xem sao. Nếu như chuyện đó không có gì thì coi như là nghe cho vui, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian. Vả lại Hình Thiên là người điềm tĩnh, nếu không phải có chuyện quan trọng thì anh ta cũng không đến tìm cháu trong lúc này.” Hạng Vũ Thái.
Mục Uyển vẫn im lặng.
“Làm theo ý kiến của cậu đi, bây giờ cậu sẽ đưa cháu ra ngoài gặp anh ta. Người của cậu đã thu xếp rồi, nói chuyện với anh ta mười phút rồi bữa tiệc sẽ bắt đầu. Đúng lúc mẹ của cháu cũng chưa tới, tiện đợi bà ấy luôn.”
Mục Uyển gật đầu.
Hạng Vũ Thái đưa Mục Uyển rời đi từ cửa sau bằng xe ô tô. Một lát sau xe đã dừng lại trước một căn biệt thự khác.
Hạng Vũ Thái xuống mở cửa xe rồi nói với: “Anh ta đang ở trên nhà, cậu sẽ ở đây đợi cháu.”
“Vâng.” Mục Uyển gật đầu.
Mục Uyển và Hình Thiên gặp nhau ở phòng khách. Hình Thiên thấy cô liền đứng dậy: “Mục Uyển, chúc mừng em.”
“Tôi cũng vậy, chúc mừng anh.” Mục Uyển thờ ơ đáp: “Nghe Hạng Thịnh Duật nói anh có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.”
“Ngày mai anh về nước rồi.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển: “Bảo trọng.”
“Thực ra đã phát hiện ra rất nhiều mỏ dầu ở YLK, chỉ vì để bình ổn giá dầu mà không xuất ra. Nếu như em trực tiếp đi SHL làm ăn thì sẽ không có tác dụng gì vì phu nhân Lan Ninh có chỗ đứng rất vững chắc ở đó, một tháng em ở đó căn bản sẽ không thể tấn công được.”
“Tôi biết.” Mục Uyển vẫn lạnh nhạt đáp.
“Phu nhân Lan Ninh chắc chắn sẽ theo dõi em bởi quan hệ giữa em và Hạng Thịnh Duật. Bà ta sẽ coi em là kẻ thù không đội trời chung, chuyện về thị trường thuốc trước đó anh đã giúp em giải quyết ổn thỏa rồi. Tốt nhất là em nên cho người đi YLK đàm phán, nếu cần anh có thể giúp em.” Hình Thiên chân thành nói.
“Tại sao anh lại giúp tôi? Bồi thường sao? Không cần, từ đầu đến cuối anh không hề nợ tôi điều gì.”
“Anh luôn mong em có thể sống cuộc sống mà em mong muốn.”
Mục Uyển nhìn xuống đất một lát rồi nhìn thằng Hình Thiên, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh phải lấy Hoa Nhiên rồi, cô gái đó cũng không tồi. Mặc dù chỉ là liên hôn nhưng dù sao thì anh cũng sẽ cưới cô ấy. Mỗi một người con gái đều kỳ vọng rất nhiều ở hôn nhân. Anh cũng không còn trẻ nữa, hãy đối xử tốt với cô ấy để sau này khi già sẽ có một người ở bên cạnh để bầu bạn, có người nghe anh nói, có người cùng anh xem ti vi. Bạch Nguyệt có cuộc sống riêng của cô ấy, trên đời này cũng không có Bạch Nguyệt thứ hai.”
Hình Thiên đăm chiêu, đó vốn dĩ là cuộc sống mà anh muốn trải qua cũng cô: “Người của anh ở các quốc gia sẽ giúp đỡ em, đợi khi họ kí kết xong hiệp ước anh sẽ báo cho em.”
“Không cần, việc của tôi thì tôi sẽ tự lo. Có nhiều lúc vô tình chính là tốt nhất, đôi khi có tình nghĩa lại phản tác dụng. Anh không phải vì tôi mà đắc tội với phu nhân Lan Ninh. Dù sao thì tôi cũng đã đắc tội với bà ấy, có đối đầu nữa cũng chẳng sao.”
“Đó là điều cuối cùng anh có thể làm cho em.” Hình Thiên nói.
“Điều cuối cùng có thể làm cho tôi?” Mục Uyển cảm thấy buồn cười, cô liền cười lớn. Sau tất cả cô lại cảm thấy rất ấm ức mà bật khóc.
“Khi tôi cần anh làm mọi thứ thì anh không làm, khi tôi không cần nữa thì anh lại giúp tôi. Khi tôi kì vọng nhất thì anh làm tôi thất vọng, khi tôi thất vọng anh lại khiến tôi thấy tuyệt vọng. Anh giúp đỡ tôi? Điều cuối cùng mà anh có thể làm cho tôi? Làm cái gì cơ chứ! Bỏ đi, dù sao tôi cũng đã buông xuôi rồi, sau này dù tôi sống hay chết đều không liên quan tới anh.”