Chương 1052: Em Dùng Cái Gì!
CHƯƠNG 1052: EM DÙNG CÁI GÌ!
"Em" Mục Uyển dừng một chút, vốn muốn hỏi, có phải Hắc Muội thích Sở Giản hay không.
Nhưng nghĩ lại, Hắc Muội vẫn là một đứa nhỏ mười sáu tuổi.
Không đúng, cô gái mười sáu tuổi, cũng mong đợi tình yêu rồi.
"Em thích Sở Giản à?" Cuối cùng Mục Uyển vẫn hỏi ra.
"So sánh giữa Sở Giản và Sở Nguyên, em thích Sở Giản, so sánh Sở Giản với bà chủ, em thích bà chủ, so sánh bà chủ với ngài Tổng thống, em vẫn thích bà chủ.” Hắc Muội ngây ngô lãng mạn trả lời.
Mục Uyển yên tâm rồi, đàn ông Hắc Muội tiếp xúc không nhiều, có thể nói như vậy, có lẽ không có tình cảm đặc biệt gì với Sở Giản.
"Tôi biết rồi. Như vậy trước đi, tôi ăn cơm trước, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, chúng ta về nước." Mục Uyển nói xong, cúp điện thoại.
Cô tiếp tục ăn cơm, mười lăm phút sau, đi ra từ trong phòng.
Bên trong núi, không có bất cứ một ai, rất tối tăm, tối đến không nhìn rõ được phía quá xa.
Không khí có chút lạnh, nhưng rất trong lành, còn có một loại cảm giác cực kỳ hiu quạnh.
Hình Thiên không gọi điện thoại đi.
Dưới tình huống bình thường, bây giờ anh đã bày kế Phó Hâm Ưu rồi, hy vọng ngày mai lúc cô đi, Phó Hâm Ưu có thể bị trục xuất về nước.
"Ăn xong rồi?" Sở Giản đi tới hỏi.
"Ừm, các người dọn dẹp đi."
"Ông chủ bảo tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi, ngài ấy dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt, hai giờ sau lại đến gọi cô." Sở Giản nói.
Mục Uyển nhíu mày.
Sở Giản thấy cô như vậy, không nhịn được nói: "Ông chủ bị bệnh đấy, cô không thể nhường ngài ấy một chút sao? Sao cứ phải chọc giận ngài ấy chứ.”
"Là tôi chọc giận anh ta, hay anh ta ép tôi? Người nên giận phải là tôi mới đúng, thân thể là của anh ta." Mục Uyển không vui nói.
"Ép cô cái gì, may mắn của cô không biết đã tu luyện mấy đời nữa, đàn ông khác, còn chưa thành công được như ông chủ, bên người đã có một đống phụ nữ rồi, ông chủ chỉ có một mình cô, lần trước Phó Hâm Ưu dám muốn xảy ra gì đó với ông chủ, ông chủ đưa cô ta về rồi, ngay cả ngón tay cũng không chạm vào cô ta nữa ấy." Sở Giản oán giận nói
Mục Uyển bị dọa rồi: “Hạng Thịnh Duật chỉ có một người phụ nữ là tôi, anh đùa cái gì vậy, theo tôi biết là rất nhiều thì có."
"Tin hay không do cô, dù sao nếu cô khiến ông chủ tức giận, tôi sẽ khiến cô tức giận, chúng ta chờ xem." Sở Giản dẫn đường ở phía trước.
Mục Uyển đi theo phía sau anh ta.
Phòng của cô được sắp xếp ở một bên khác của phòng Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển lên giường, nghĩ nên làm gì mới có thể thoát được hôm nay, càng nghĩ, đầu càng đau, sau khi nằm hơn một tiếng, vì quá mệt nên ngủ mất luôn.
Không biết qua bao lâu, cô cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, cảnh giác bật đèn đầu giường lên.
Hạng Thịnh Duật âm u nhìn cô: “Tỉnh rồi?”
"Anh. . ." Mục Uyển căng thẳng, trong thời gian ngắn trong đầu không nghĩ ra lời gì, nhìn chằm chằm anh ta.
Hạng Thịnh Duật cong môi lên: "Bây giờ qua mười hai giờ rồi, cho em nghỉ ngơi nhiều hơn một tiếng, đủ rồi chứ?"
Mục Uyển buồn bực, vén tóc, nhớ tới tóc mình là giả, tháo xuống dưới, ném lên trên sô pha: "Đã khuya rồi."
"Có phải dì cả của em mỗi lần đều không bình thường không?" Hạng Thịnh Duật đột nhiên hỏi.
Mục Uyển dừng một chút, lần trước anh ta lừa cô có thai rồi, hại cô đi kiểm tra, hoàn toàn không có.
Nhưng mà, đến bây giờ dì cả của cô vẫn chưa đến: "Thể hàn, hỏi cái này làm gì?"
Hạng Thịnh Duật nhún vai, như có suy nghĩ nhìn cô.
Mục Uyển bị anh ta ta nhìn đến sởn gai ốc, dứt khoát hỏi ra: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Thì ra tóc của em ngắn thế, còn rất giống của đàn ông nữa."
Mục Uyển: ". . ."
Chủ đề của anh, càng ngày càng khiến người ta không thể tưởng tượng được.
"Nếu nói như vậy, anh để tóc dài rồi liền rất giống phụ nữ à, nghe nói bây giờ rất nhiều đàn ông đều có thể trở thành phụ nữ, anh có muốn thử không?" Mục Uyển không khách sáo nói.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật xẹt qua một tia lạnh: "Tôi trở thành phụ nữ, em dùng cái gì!"
Mục Uyển không muốn nói mấy chủ đề gu nặng này với anh ta lúc nửa đêm, nằm xuống, xoay lưng về phía anh ta.
Hạng Thịnh Duật đến gần cô, ôm lấy thắt lưng của cô, trực tiếp đi vào trong quần áo của cô.
Cả người Mục Uyển đều căng thẳng.
Nếu cô từ chối, loại người như Hạng Thịnh Duật, càng muốn chinh phục cô hơn.
Cô thật sự không muốn lại xảy ra loại quan hệ này với anh ta nữa, nghĩ đến đã thấy khó chịu.
Thật hy vọng dì cả có thể đến chơi vào lúc này, có thể xóa đi nguy cơ của cô.
Nhưng cố tình, thế giới này không phải cô muốn thế nào là có thể thế đó! ! !
Một đêm. . .
Hạng Thịnh Duật không hề ngừng nghỉ, đến sắp hừng đông Mục Uyển mới ngủ, tỉnh ngủ, đã hơn mười giờ rồi.
Cô buồn bực đi ra cửa, có hai bảo vệ đứng ngoài cửa.
"Hạng Thịnh Duật đâu?" Mục Uyển tức giận hỏi.
"Ông chủ đã về rồi, đây là tài liệu phía chính phủ của cô, ngài ấy bảo chúng tôi đưa cô đến sân bay của Bộ Ngoại giao, bên kia có máy bay đưa bà chủ rời nước.” Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển lấy tài liệu trong tay thuộc hạ tới, lật xem một lát, là tài liệu phía chính phủ, do Bộ Ngoại giao ký tên.
"Máy bay đâu, bên kia xác định vào lúc nào, lúc này đi qua có thể không kịp không?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Ông chủ đã liên hệ xong rồi, khi nào cô đến, máy bay sẽ cất cánh lúc đó." Bảo vệ cung kính trả lời.
"Hắc Muội đâu?"
"Cô ấy còn đang ở trong phòng."
Mục Uyển gọi điện thoại qua.
"Bà chủ." Hắc Muội chào hỏi.
"Chúng ta chuẩn bị rời khỏi, em ra đây đi." Mục Uyển nói xong liền cúp điện thoại.
Cô nhìn về phía thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật: "Hành lý của chúng tôi lúc trước đâu, lúc xảy ra tai nạn nó còn ở trên xe."
"Bà chủ yên tâm, toàn bộ đều ở trên xe."
"Ừm." Mục Uyển hiểu rồi .
Nếu Hạng Thịnh Duật đồng ý cho cô rời đi, thì đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi.
Cô lên xe, chỉ chốc lát Hắc Muội đã chạy đến, trong tay còn cầm theo một cái túi plastic, trong túi plastic là bánh mì làm cho buổi sáng hôm này.
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển, đưa một cái bánh mì cho Mục Uyển: "Bà chủ, chị vẫn trưa ăn sáng đúng không, ăn bánh mì này trước đi."
Mục Uyển nhận lấy bánh mì trong tay Hắc Muội, cắn một cái.
Xe từ bên trong vùng núi đi ra ngoài, cô lập tức gọi điện thoại cho Hình Thiên.
Cuộc gọi của cô bị Hình Thiên tắt.
Cô đoán chừng có lẽ lúc này Hình Thiên đang họp, không tiện nghe điện thoại của cô, cho nên cũng không gọi đi nữa.
Ba giờ sau, cô đến sân bay của Bộ Ngoại giao, nhìn vào điện thoại, Hình Thiên vẫn không gọi lại.
Một cuộc họp, họp đến ba tiếng, giữa chừng không cần nghỉ ngơi sao.
Cô lại gọi điện thoại cho Hình Thiên.
Hình Thiên vẫn tắt cuộc gọi của cô.
Lúc trước chưa từng xảy ra tình huống này, trước kia cho dù đang họp, anh ấy cũng sẽ gọi điện thoại lại rất nhanh.
"Em gọi cho Hình Thiên một cuộc điện thoại, nói có lẽ chừng bốn giờ chiều tôi sẽ đến." Mục Uyển nói với Hắc Muội.
"Vâng." Hắc Muội gọi điện thoại đi: “Bà chủ, ngài Tổng thống tắt cuộc gọi của em, có lẽ có việc.”
Mục Uyển suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.
Reo ba tiếng, Bạch Nguyệt bên kia nghe điện thoại.
"Uyển Uyển, sao vậy?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Hình Thiên không sao chứ, em gọi điện thoại cho anh ấy từ hơn mười giờ, đến lúc này mà anh ấy vẫn không nghe." Mục Uyển lo lắng hỏi.