Chương 426: Đúng Chính Là Sai, Sai Nói Không Chừng Lại Là Đúng
CHƯƠNG 426: ĐÚNG CHÍNH LÀ SAI, SAI NÓI KHÔNG CHỪNG LẠI LÀ ĐÚNG
Trong lòng Bạch Nguyệt hơi hồi hộp. Ý này là bất kể cô đang ở đâu, làm gì, anh đều có thể biết được đại khái.
Cô không thể giấu anh làm chuyện gì, không trách được... Cô luôn cảm thấy Cố Lăng Kiệt biết rất nhiều điều.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô nói tiếp: "Anh mua thiên nhãn này là vì em. Anh không tin em chết, cho nên nghĩ chỉ cần em xuất hiện ở nơi nào đó trong nước A là anh có thể lập tức tìm được em. Nhưng anh không có tiền cho nên chỉ có thể tiếp nhận việc kinh doanh của gia tộc."
Mí mắt Bạch Nguyệt rũ xuống, trong lòng vừa chua xót lại vừa thấy ấm áp.
Ấm áp chính là tất cả những gì Cố Lăng Kiệt làm vì cô, chua xót chính là cô quá vô dụng nên không thể bảo vệ anh.
Cô giơ tay ra ôm lấy Cố Lăng Kiệt, cố hít sâu mấy hơi để giữ lại vĩnh viễn mùi của Cố Lăng Kiệt ở lại trong đầu.
Môi Cố Lăng Kiệt hơi cong lên và ôm vai của cô: “Em đói rồi sao?"
"Thật kỳ lạ, hôm qua rõ ràng em ăn nhiều, cũng ăn muộn như vậy, bây giờ lại cảm giác còn đói hơn mọi ngày." Bạch Nguyệt mỉm cười và nói.
"Em ăn nhiều vào, vừa vặn có da có thịt thêm một chút." Anh kéo cô đi.
"Được." Bạch Nguyệt đáp.
Hai người cùng đi tới nhà hàng, tự mình lấy đồ ăn.
"Con chó nhà chúng ta hình như thật sự rất đáng thương. Chúng ta ở đây ăn thịt ăn cá, nó thậm chí còn chẳng được ăn sáng nữa." Bạch Nguyệt áy náy nói.
"Hôm nay anh đã phái một người làm công theo giờ qua dọn vệ sinh, chăm sóc Tiểu Bạch và mua thức ăn cho chúng ta rồi. Em sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa. Những chuyện thường ngày sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta." Cố Lăng Kiệt đề nghị.
"Mỗi lần anh đều suy nghĩ thấu đáo hơn cả em." Bạch Nguyệt rót sữa vào cốc, Cố Lăng Kiệt đứng ở bên cạnh của cô.
"Cố Lăng Kiệt, tiếp theo, anh tính làm thế nào? Dù sao chuyện của Hạ Hà sẽ lập tức được mở phiên toà." Bạch Nguyệt hỏi dò.
Cố Lăng Kiệt cũng rót sữa: “Anh đã phái người đi tới nước S. Đầu tiên phải xác định tính chân thực của sự kiện này, đồng thời lấy được chứng cứ, không có người, một khi phiên tòa của Hạ Hà mở ra, cho dù cô ta có nói ra cũng sẽ không có người nào tin tưởng. Cô ta còn có thể làm cho mình rơi vào tình trạng nguy hiểm. Nếu cô ta không phải là gián điệp, anh nhất định sẽ bảo đảm an toàn của cô ta."
"Nhưng đi S nước điều tra cũng không thể biết được người phía sau là ai? Anh tính xử lý chuyện này thế nào?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Bọn họ làm việc rất cẩn thận lại kín kẽ, cho dù anh nghi ngờ cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào, chỉ có thể chờ cơ hội thôi." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Cô không thích từ chờ đợi này, bởi vì trước khi cơ hội tới, anh đều quá nguy hiểm.
Nhưng cô không nói gì. Cô nói nữa sẽ chỉ gây thêm áp lực cho Cố Lăng Kiệt, cũng không được kết quả gì.
"Em thấy mì xào ở đây không tệ, để em đi lấy." Bạch Nguyệt chuyển đề tài, cầm khay đi lấy mì xào, lồng bánh bao nhỏ và một ít rau quả, sau đó tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Cố Lăng Kiệt cầm hai khay, một khay là món salad gà, khay còn lại là sandwich.
"Salad gà này không tệ đâu." Anh đặt khay ở trước mặt cô.
"Một lát nữa anh đi làm, em sẽ về nhà. Buổi tối anh về, em nấu món ngon cho anh ăn." Bạch Nguyệt mỉm cười và nói.
"Ừ." Cố Lăng Kiệt cắn một miếng sandwich.
Bạch Nguyệt nhìn anh, ngẫm nghĩ một lát lại hỏi dò: "Cố Lăng Kiệt, ở nước A trừ anh có thiên nhãn ra thì còn ai nữa?"
"Cái này thì anh không biết, nhưng nó rất đắt lại chưa rõ lai lịch, người bình thường đều sẽ không mua đâu." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Anh nghĩ liệu Tô Khánh Nam có không? Em cứ thấy luôn gặp mặt anh ta mãi. Nếu là trùng hợp thì cũng quá trùng hợp rồi." Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
Cố Lăng Kiệt dừng lại một lát: "Có thể anh ta có thật. Dù sao anh ta hẳn phải có mấy trăm tỷ, hơn nữa anh ta vẫn luôn tìm em. Cụ thể anh ta có hay không thì anh phải điều tra mới biết được."
"Nếu vậy anh ta hẳn đã biết địa chỉ của em và anh đi?" Bạch Nguyệt lo lắng.
"Cái này thì không đâu. Đầu tiên, nơi đó không có camera giám sát lại không có thiên nhãn. Thứ hai, anh là người sử dụng thiên nhãn VIP nên có thể làm nhiễu sóng một đoạn đường nào đó. Trừ khi theo dõi, nếu không anh ta sẽ không tìm ra được chúng ta ở đâu. Nhưng xung quanh anh đều có người của ám vệ. Nếu anh ta theo dõi thì anh có thể biết được ngay. Anh ta cũng hiểu anh có thể biết nên anh ta không nhất thiết phải làm loại chuyện lãng phí thời gian như vậy đâu." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Trước kia ám vệ là thuộc về đội đặc công của quân khu mà? Bây giờ anh còn có thể điều động được sao?" Bạch Nguyệt nghi ngờ.
"Trước kia bọn họ thuộc sự quản lý của anh, sau khi anh đi rồi, ngoại trừ Lâm Tiến được anh sắp xếp làm thủ trưởng của đặc công quân khu, những người khác đều đi theo anh. Anh vẫn có thể nuôi được bọn họ." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt đã hiểu rõ. Không trách được cô cảm thấy Thẩm Diên Dũng vẫn e ngại anh. Nghĩ đến anh ta, cô lại nhớ tới Lưu San. Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Cô cúi đầu ăn cơm.
"Một lát nữa, anh sẽ bảo người đưa em về." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cơm nước xong, cô theo Cố Lăng Kiệt xuống dưới tầng của công ty. Trương Tinh Vũ qua đón cô về, cười hì hì nói: “Cô và tổng giám đốc Cố đã quay lại với nhau rồi. Ha ha ha, tôi đã thấy tổng giám đốc Cố đối xử với cô khác hẳn mà."
Bạch Nguyệt không phủ định. Nếu Cố Lăng Kiệt bảo Trương Tinh Vũ đưa cô về thì anh ta chắc hẳn là người được anh tín nhiệm.
Cô cố ý quan sát cameras giám sát. Khi vào đoạn đường Vĩnh Ninh, cô thật sự không có thấy cái cameras giám sát nào.
Nhưng không có cameras giám sát, cô vẫn phải nhờ ám vệ theo anh.
"Trương Tinh Vũ, anh biết ám vệ bảo vệ tôi không?" Bạch Nguyệt trực tiếp hỏi.
"Tôi biết chứ! Trước kia chúng tôi ở cùng một tổ." Trương Tinh Vũ thẳng thắn nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười. Hóa ra trước đây Trương Tinh Vũ cũng là ám vệ.
"Bây giờ anh ta đi cùng với chúng ta sao?" Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
"Bây giờ thì không, bởi vì có tôi ở đây rồi." Trương Tinh Vũ giải thích.
"Vậy giao tiếp thế nào? Ý của tôi là anh xác định anh ta có thể bảo vệ an toàn cho tôi sao?"
"Chuyện đó thì không thành vấn đề, chúng tôi rất ăn ý."
"Ăn ý thế nào?" Bạch Nguyệt nghi ngờ nói.
Trương Tinh Vũ thấy Bạch Nguyệt lo lắng nên kiên nhẫn nói: "Chúng tôi có thiên nhãn nên sẽ luôn có bốn người ở lâu dài trong phòng theo dõi. Còn có một người, hôm qua lại thêm hai người đã ở trong khách sạn, sau đó cùng đến công ty. Khi tôi tới, hai người kia có thể về nghỉ ngơi, bởi vì đêm qua là ca đêm. Sau khi tôi đưa cô về nhà, như vậy ở nhà cô sẽ thường xuyên có ba ám vệ bảo vệ an toàn cho cô."
"Ba người à? Nếu như có mấy trăm người tới thì sao?"
"Mấy trăm người sẽ gây ra động tĩnh lớn. Khi bọn họ mới xuất phát, chúng tôi đã nhìn thấy trên màn hình giám sát và phái thêm nhiều ám vệ tới. Cô yên tâm đi, tổng giám đốc Cố nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô." Trương Tinh Vũ rất tự tin nói.
"Vậy… nếu như tôi yêu cầu bây giờ anh thả tôi xuống xe thì vẫn sẽ có người bảo vệ tôi chứ?"
"Trong vòng mười phút sẽ có người đến, trong lúc đó thì tôi sẽ bảo vệ cô." Trương Tinh Vũ mỉm cười và nói.
Cô hiểu rõ, Cố Lăng Kiệt bảo vệ cô rất chặt chẽ, đồng thời cô cũng không có bất kỳ hành động tự do nào.