Chương 966: Giết Anh Ta Rồi Thì Sẽ Như Thế Nào?
CHƯƠNG 966: GIẾT ANH TA RỒI THÌ SẼ NHƯ THẾ NÀO?
Mục Uyển giận dữ, tát Hạng Thịnh Duật.
Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng.
Dù cô không nhìn thấy, nhưng cô biết, cô đã tát vào mặt anh rồi.
Bầu không khí lập tức trầm tĩnh lại, yên lặng đến mức quỷ dị, âm thanh gì cũng không có, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, như ác ma cuồng dã, tàn sát bừa bãi đang bị đè ép.
Hạng Thịnh Duật càng không nói, trong lòng cô càng sợ hãi, sống lưng ớn lạnh.
Cô sẵn sàng để Hạng Thịnh Duật đánh cô, mắng cô, cũng tốt hơn là đối mặt sợ hãi mơ hồ, trong đầu dâng lên hàng loạt ý nghĩ không tốt.
Đến khi đến bệnh viện, cô cũng không nghe thấy Hạng Thịnh Duật nói chuyện.
Cô được người ta đặt trên ghế ngồi, bên cạnh có một số người đi theo, cô có thể nghe được tiếng bước chân, nhưng những người này cũng đều không nói với cô.
Sau khi làm xong kiểm tra tổng thể, cô được đưa vào phòng bệnh.
Ngay sau đó, có người đi vào xoa lên mắt cô.
"Cô là bị mù tạm thời, chúng tôi sẽ dùng phương pháp châm cứu và chữa bệnh bằng điện để điều trị cho cô, trước tiên cần cạo sạch tóc của cô, khi điều trị, sẽ hơi đau." m thanh một phụ nữ nói.
Mục Uyển không nói gì.
Phụ nữ đều thích chưng diện, cô cũng không ngoại lệ, đầu trọc đối với cô mà nói khó thật tiếp nhận.
Nhưng chẳng lẽ muốn mù cả đời sao?
Cô còn có rất nhiều việc chưa làm, không muốn biến thành kẻ mù lòa sa đọa, cho nên, ngầm cho phép.
Họ giúp cô đeo tạp dề, cô nghe thấy tiếng cắt tóc xẹt xẹt, mái tóc mềm mại từ mặt rơi xuống bên cạnh, cũng chỉ mất mấy phút ngắn ngủi.
Cô cũng có thể cảm thấy trên đầu lạnh lẽo.
Họ đội mũ cho cô.
Suốt quá trình, Mục Uyển không nói một lời, hệt như con rối.
Họ đi rồi, cô vẫn ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
Số phận con người thật kỳ lạ.
Có thể phía trước còn rất tốt, nhưng đột nhiên lại gặp phải cạm bẫy đời người.
Ví dụ như cô, khi nói cho mẹ Hạng Thịnh Duật biết, mục đích là để mẹ Hạng Thịnh Duật trói buộc Hạng Thịnh Duật, không ngờ trực tiếp bị đánh thành mắt mù.
Cô bảo Hạng Vũ Thái giúp giới thiệu đối tượng cho cô, cũng là vì phòng ngừa Hạng Thịnh Duật quấy rối.
Giờ đây mắt cô cũng mù rồi, làm sao đi ra mắt.
Đã nói là thứ Hai sẽ đến bộ ngoại giao đi làm, giờ cô làm sao đến đó được?
Hình như ông trời đang đùa giỡn cô, từng bước một ngăn cản cô, giống như mọi may mắn đều đứng về phía Hạng Thịnh Duật.
Cô thật sự mệt mỏi, dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Muốn lên giường đi ngủ, nhưng cũng không biết giường ở đâu.
"Tôi muốn gặp Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển nói.
Một cô gái cười lạnh nói: "Bây giờ cô là người mù, cô có thể thấy anh ấy sao? Dù cô không mù, thì cô cũng chỉ là một người đầu trọc vừa già vừa xấu, cô tưởng anh ấy muốn gặp cô sao?"
"Có thể cho Hắc Muội vào không?" Mục Uyển hỏi.
"Có thể, tôi cũng không muốn hầu hạ loại người như cô, chờ một lát."
Mục Uyển nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng khóc của Hắc Muội: "Cô chủ."
Mục Uyển mỉm cười: "Khóc cái gì, mắt tôi chỉ là mù tạm thời, tóc cũng sẽ mọc lại, khóc cũng không có tác dụng, sẽ chỉ khiến người thương em đau lòng, người ghét em vui vẻ, trong phòng, ngoài em, còn có ai sao?"
"Còn có một nữ, một nam, em cũng không nhận ra họ." Hắc Muội nói.
"Ừ, bây giờ tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nếu như anh ấy hỏi em, thì em nói em cũng bị mang đi, nên không thể báo cáo, biết không?" Mục Uyển dặn dò.
"Vâng."
Mục Uyển đưa di động cho Hắc Muội: "Hãy gọi giúp tôi, đừng gọi video call."
Hắc Muội kìm nước mắt, nhận điện thoại của Mục Uyển, bấm số của Hình Thiên, anh nghe máy, cô đưa di động đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển đặt ở bên tai.
"Uyển Uyển, em không sao chứ?" Hình Thiên lo lắng hỏi.
Nghe giọng quan tâm thân thiết của anh, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy vừa chua vừa chát, nhưng cũng rất thỏa mãn.
"Đã xảy ra một chút chuyện nhỏ, hôm nay em đã khiêu khích mẹ Hạng Thịnh Duật, bị mẹ Hạng Thịnh Duật đánh, sau đó bọn em lại dọa mẹ Hạng Thịnh Duật sợ đến mất nửa cái mạng. Người của Hạng Thịnh Duật bắt em và Hắc Muội đi. Nhưng anh không cần lo lắng, bây giờ em đã giải quyết được rồi, em đang ở bệnh viện, bị thương không nghiêm trọng, có lẽ sẽ nhanh chóng xuất viện, anh không cần lo lắng. Em không sao." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Em như thế làm sao anh yên tâm được, nhà họ Hạng nhiều người muốn tổn thương em như vậy, em có thể thoát được lần đầu tiên, làm sao trốn được cả đời, hôm nay là vết thương nhỏ, ngày mai sẽ là vết thương lớn, có lẽ chết cũng không biết chết như thế nào, đừng ở đó nữa, nghe lời anh, anh sẽ đưa em đi , bất kỳ quốc gia nào cũng an toàn hơn nước M." Hình Thiên đau lòng nói.
Nếu như họ có thể bên nhau, cho dù sống khổ, cô cũng sẵn sàng quên đi tất cả để đi với anh.
Nhưng họ không thể ở cùng nhau, anh có thể bảo vệ cô an toàn, cho cô cuộc sống tốt, đầy đủ, rời xa nguy hiểm, vậy anh thì sao?
Mục Uyển đau lòng, gần như không thở được, lòng đau như bị cắt thành từng mảnh nhỏ: "Thiên, em biết mình đang làm cái gì, anh không tin em sao?"
"Anh muốn không tin em một lần, mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp người đón em đi." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Em không đi, trái tim em ở chỗ này, dù anh cho người đưa em đi, em sẽ lại trở về, anh biết em quật cường, mặt khác, em cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của anh, em rất ổn, thật đấy, rất ổn, nếu em không ổn, không vượt qua được, em sẽ gọi cho anh, thật đấy." Mục Uyển cam kết.
Trên thực tế, cô biết chỉ thể khiến anh không lo lắng thì anh mới có thể rời khỏi nước M, nếu không, dù chết đi cô cũng sẽ giữ vững trận địa của mình.
Hình Thiên trầm mặc.
Mục Uyển mỉm cười: "Thật ra bây giờ mọi việc của em đang rất thuận lợi, nói anh biết, cậu em đã sắp xếp cho em một công việc ở nhà họ Hạng, chỉ cần ông ấy ra lệnh một tiếng thì không ái dám phản đối, nhưng em đã từ chối, đi làm tài vụ cho nhà họ Hạng, không bằng em đi bộ ngoại giao làm, đúng không."
"Ừ." Hình Thiên nặng nề lên tiếng.
Mục Uyển nghe thấy anh vẫn chưa yên lòng.
"Gần đây em rất rảnh rỗi, nhà họ Hạng là thế gia vũ khí, em định tập bắn súng, tập võ một chút, Dù bây giờ học cũng hơi muộn, nhưng biết đâu có tác dụng thì sao, nếu sớm biết, trước đó em đã nghe anh, học ít cách chiến đấu, nói không chừng bây giờ em có thể phát triển sự nghiệp thứ hai, đúng không?" Mục Uyển vừa cười vừa nói, cố hết sức để âm thanh của mình vui vẻ.
Cô đang nói chuyện, không chú ý tới tiếng mở cửa, Hạng Thịnh Duật đi đến, con ngươi lạnh lùng co rút lại, nhìn cô chằm chằm, đầy u ám.
"Chờ anh tới, rồi nói sau." Hình Thiên trầm giọng: "Anh cúp máy trước, bên này vẫn còn đang họp."
"Vâng, được." Mục Uyển biết, rất nhiều người đều nhằm vào Hình Thiên mà.
Nếu anh đang họp mà ra ngoài quá lâu, lại sẽ bị người ta chỉ trích, nên cúp điện thoại.
"Em nói xem, nếu hôm nay tôi giết chết Hình Thiên thì sẽ như thế nào?" m thanh lạnh lùng của Hạng Thịnh Duật vang lên.