Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 704: Mọi Thứ Đều Tốt Đẹp​




CHƯƠNG 704: MỌI THỨ ĐỀU TỐT ĐẸP
“Cái thích của anh, thật ra khôg phải thích thực sự, chỉ là một ám thị tâm lý mà thôi, rất nhiều cặp song sinh đã nhận được quá nhiều thông tin từ bên ngoài nên cảm thấy giữa cặp song sinh sẽ có tính cảm ứng, sẽ thích cùng một thứ và cùng một kiểu người, sau đó vô thức mà đến gần.” Bạch Nguyệt xoay người lại và nhìn vào Hình Thiên.
“Em cảm thấy là anh ám thị bản thân thích em nên mới thích em?”
“Đạo lý này giống như anh vốn không biết uống rượu nhưng anh tự nói với bản thân rằng anh không có say, anh sẽ uống nhiều rượu hơn người khác mà còn không bị say, đây chính là ám thị tâm lý.” Bạch Nguyệt nói một cách kiên định.
“Nếu ám thị tâm lý có ích như vậy, tại sao em không tự ám thị mình, nói với bản thân rằng không thích Cố Lăng Kiệt nữa, như vậy em cũng sẽ sống thật tốt.” Hình Thiên phản bác lại.
Bạch Nguyệt nở một nụ cười cay đắng: “Anh tưởng em chưa từng làm sao? Em không những ám thị tâm lý, em còn tự thôi miên bản thân, khiến nhân cách thứ hai của em trở thành nhân cách chính của em, lạnh nhạt, quyết liệt, lớn mạnh, không bị người khác làm tổn thương, nhưng nhân cách thứ hai của em cũng yêu phải anh ấy.”
Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt với vẻ đầy kinh ngạc, đây là chuyện anh không biết đến: “Vậy bây giờ em là nhân cách thứ nhất hay là nhân cách thứ hai?”
“Sự khác biệt giữa nhân cách thứ nhất và nhân cách thứ hai là khi em là nhân cách thứ nhất, mỗi khi nhân cách thứ hai xuất hiện, những việc nhân cách thứ hai làm, nhân cách thứ nhất sẽ xuất hiện ký ức trống rỗng, không nhớ mình đã từng làm gì. Nhân cách thứ hai biết tất cả mọi chuyện nhân cách thứ nhất làm, bây giờ em nhớ tất cả mọi chuyện, hoặc là bây giờ em vẫn là nhân cách thứ nhất, hoặc là bây giờ em đã tự chữa khỏi rồi.” Bạch Nguyệt nói một cách bình thản.
“Vì vậy em cũng nói ám thị tâm lý vô dụng.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt: “...”
“Tài ăn nói của anh rất tốt, không làm Luật sư thì có chút đáng tiếc.” Bạch Nguyệt nói rồi quay lưng lại, tiếp tục nhìn vào hồ nước.
Hình Thiên bật cười, dùng vai đẩy nhẹ cô: “Giận rồi à, được rồi, anh sai rồi.”
Bạch Nguyệt không lên tiếng.
Hình Thiên đứng ngay trước mặt cô: “Anh biểu diễn một ảo thuật cho em được không?”
Bạch Nguyệt vẫn không lên tiếng.
Hình Thiên lấy ba trăm ngàn từ trong ví ra và gấp thành hình bông hồng nhỏ: “Em xem. Bây giờ cả hai tay đều không có, đúng không? Em xem tiếp này.”
Anh đưa tay ra sau cổ cô và lấy đóa bông hồng ra, đưa cho cô: “Sao lại chạy lên người em vậy?”
Bạch Nguyệt vẫn nhìn anh chằm chằm: “Anh xác định anh là anh trai của Cố Lăng Kiệt, mà không phải em trai của Cố Lăng Kiệt à?”
Hình Thiên: “...”
“Anh cảm thất hai chúng ta nên cùng làm Luật sư, chắc chắn có thể thiên hạ vô địch.” Anh nhét đóa bông hồng vào tay Bạch Nguyệt: “Anh là anh trai, Lăng Kiệt là em trai.”
“Anh và Cố Lăng Kiệt giống hệt nhau, nói không chừng ba anh đã nhầm lẫn.” Bạch Nguyệt nói rồi nhét đóa bông hồng vào túi anh: “Em biết tờ tiền này luôn ở trong tay anh, ảo thuật này em đã từng xem rất nhiều lần rồi.”
“Aizz, có một người vợ thông minh dường như cũng không phải chuyện tốt.” Hình Thiên cảm thán.
“Cho nên anh nên tìm một người ngốc một chút, sẽ đặt anh làm trọng tâm, điều anh nói cô ta sẽ lắng nghe, điều anh làm cô ta sẽ cảm động, điều anh muốn cô ta sẽ khâm phục, một cô gái như thế sẽ phù hợp với anh hơn.” Bạch Nguyệt nói một cách nghiêm túc.
Hình Thiên không phản bác, không muốn tạo áp lực cho Bạch Nguyệt.
Anh không phải bởi ám thị tâm lý nên mới yêu cô, mà anh đã yêu cô trong quá trình cư xử: “Đi thôi, đi thêm một vòng nữa rồi chúng ta về, bên ngoài quá lạnh rồi, mặt em sắp đỏ lên rồi này.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt đáp lại, từ từ đi về phía trước, không nói gì cả.
Điện thoại của Hình Thiên reo lên.
Anh thấy là điện thoại bàn trong nhà Hình Thương, còn tưởng thuộc hạ có chuyện cần báo cáo nên bắt máy.
“Hình Thiên, tại sao anh lại giam cầm ông nội.” Thu Đình hỏi một cách mất bình tĩnh.
Hình Thiên nghe thấy giọng của Thu Đình liền trở nên bực bội: “Tôi không cần phải báo cáo với cô.”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Thu Đình thở hồng hộc nói.
“Ừm.” Hình Thiên thờ ơ đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Anh suy nghĩ một lúc liền gọi cho Lê Tuấn Đạt: “Có một nhiệm vụ giao cho cậu, đưa Thu Đình rời đi, tôi không hi vọng cô ta bước chân vào nước A lần nữa, cậu biết nên làm sao rồi chứ?”
“Thủ trưởng, anh đã chấm dứt quan hệ với Hình Thương rồi à?” Lê Tuấn Đạt lo lắng hỏi.
“Không phải tôi chấm dứt quan hệ với ông ta, ông ta vì muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi với Thẩm Diên Dũng, ông ta đã giết chết Ngô Điền bên cạnh Thẩm Diên Dũng và cấu kết với Giang Hành Duật, mỗi một tội đều là tội chết, Thu Đình ở lại chỉ đợi được cái chết của Hình Thương mà thôi và càng đau lòng hơn, chẳng phải cậu yêu cô ta sao? Đưa cô ta đi đi.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Dứt lời bèn cúp máy.
Bạch Nguyệt đại khái nắm được tình trạng của Thu Đình thông qua điện thoại.
Quá yêu cũng là một sự chấp niệm.
Cô rất vui mừng, ít ra, cô và Cố Lăng Kiệt cùng yêu đối phương, đời này cũng đáng rồi.
Ban ngày cô ngủ quá nhiều, nên không đi ngủ mà ngồi trong phòng làm việc sửa bài thi.
Hình Thiên giúp cô sửa như mọi thường.
Cô rất tập trung và thanh lịch, dường như không còn chìm đắm trong nỗi đau thương nữa.
Anh tin chắc rằng chỉ cần Bạch Nguyệt quyết định sống tiếp, sẽ có một ngày cô sẽ chấp nhận anh, không chấp nhận cũng không sao, bầu bạn chính là lời tỏ tình lâu dài nhất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vào lúc mười hai giờ, đồng hồ đã gõ mười hai lần.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ rồi buông bút trong tay xuống: “Em chuẩn bị nghỉ ngơi.”
“Được.”
Bạch Nguyệt đi ở phía trước, Hình Thiên theo sau cô.
Cô dừng bước lại và liếc nhìn anh: “Bây giờ ở trong mắt em, anh chỉ là anh trai của chồng em.”
“Anh biết, yên tâm, em biết anh sẽ không làm gì em mà.” Hình Thiên nhếch mép lên, nói một cách chắc chắn.
Bạch Nguyệt suy nghĩ cũng thấy đúng, trước kia khi cô chủ động, anh cũng không có muốn cô.
Cô tiếp tục đi về phía trước, trở về căn phòng của mình, lấy quần áo mới bước vào phòng tắm và khóa cửa lại, sau khi tắm xong, mặc hết quần áo vào rồi mới đi ra.
Hình Thiên đã trải ghế sofa ra, nói với Bạch Nguyệt: “Sau này anh ngủ ở đây. Ban ngày anh sẽ trở lại tình trạng cũ.”
Bạch Nguyệt đi tới trước tủ, lấy khăn trải giường, mền và gối từ trong tủ ra, trải giường giúp Hình Thiên.
Hình Thiên nhìn vẻ mặt khi trải giường của cô, trong lòng tràn đầy sự ấm áp, như vậy là được, anh đã mãn nguyện.
Bạch Nguyệt giúp anh trải giường xong rồi nói một cách vô cùng hời hợt: “Vất vả cho anh hai rồi.”
Hai chữ anh hai đã nhắc nhở thân phận của anh.
Ánh mắt Hình Thiên tối sầm lại: “Em ngủ trước đi, ngủ ngon.”
Bạch Nguyệt gật đầu, trèo lên giường, quay lưng về phía anh và nhìn ra cửa sổ.
Bây giờ Lưu San có Thẩm Diên Dũng chăm sóc, rất nhanh, họ cũng sẽ kết hôn.
Tống Tâm Vân có Thư Lam có thể bầu bạn, Hình Thiên ưu tú như thế, nhất định sẽ xuất hiện những cô gái phù hợp với anh ta.
Tiểu Diễn sẽ được chăm sóc thật tốt bởi ba mẹ nuôi của nó, đến lúc đó tiểu Bảo cũng có thể trở về bên cạnh Tống Tâm Vân.
Cô ra đi cũng không còn hối tiếc gì và không còn chuyện gì không thể buông bỏ nữa.
Cố Lăng Kiệt đã đợi cô đủ lâu rồi, rất nhanh họ cũng sẽ gặp mặt.
Bạch Nguyệt nhếch mép lên, nhắm mắt lại, trông rất khoan thai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK