Chương 811: Quê Hương Vẫn Luôn Đẹp Đẽ Như Vậy
CHƯƠNG 811: QUÊ HƯƠNG VẪN LUÔN ĐẸP ĐẼ NHƯ VẬY
"Họ làm sao lại có lỗi với cháu?" Tống Tâm Vân sợ hãi: "Cái thằng bé này quá đáng sợ, quả thực là ác ma mà, không ai có lỗi với cháu, cháu lại rất nhiều lần có lỗi với người khác."
Cố Minh Bảo mím chặt môi, ánh mắt bướng bỉnh: "Muốn chém muốn giết cứ tùy ý, dù sao các người cũng đã sớm muốn giết chết con."
"Muốn giết chết con, mỗi giây, con phạm sai lầm, cũng đủ làm con phải lãnh án tù mười năm rồi." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
"Chẳng qua là mười năm, sau mười năm cháu ra tù cũng chỉ mới mười chín tuổi, sợ cái gì chứ." Cố Minh Bảo nói một cách thờ ơ.
"Phản rồi, phản rồi, nhà họ Cố tại sao lại có đứa trẻ như vậy cơ chứ." Tống Tâm Vân cũng không bình tĩnh.
"Diêm Nặc, đưa nó đến chỗ của Trần Trung, không có mệnh lệnh của tôi, không được phép để nó trốn thoát khỏi đó." Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
"Vâng."Diêm Nặc gật đầu, mang theo Cố Minh Bảo rời đi.
Tống Tâm Vân không chút sức lực ngồi ở trên ghế, vẫn không thể tưởng tượng nổi nhìn theo bóng lưng của Cố Minh Bảo: "Đứa trẻ này tại sao lại có thể như vậy, nó vẫn còn là một đứa bé, làm sao có thể hư hỏng đến như vậy."
"Mỗi trường học đều có đứa trẻ như vậy, không tuân theo sự dạy dỗ của nhà trường, không nghe lời giáo viên, cũng không có kỷ luật, nghịch ngợm, phá phách, làm chuyện xấu nhằm chiếm được sự quan tâm của người khác." Tiểu Hạ cảm thán nói.
"Do ảnh hưởng của môi trường, chấp niệm của tiểu Bảo quá nặng, thù hận quá lớn, không thể thay đổi được, cũng chỉ có thể như vậy." Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Cô dù sao cũng không phải là thần, chỉ là nhà tâm lý học, bệnh tâm lý của một số người không tốt, là vì chính bản thân họ không chịu thừa nhận việc này là sai.
Vì vậy, cô cũng bất lực.
"Tiểu Nguyệt, tiểu Bảo không ở đây, các con có thể ở lại không?" Tống Tâm Vân đầy hy vọng hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
"Mẹ, nếu như tiện, mẹ đi cùng bọn con tới sống ở quân khu đi." Cố Lăng Kiệt đưa ra lời mời.
"Được." Tống Tâm Vân lập tức đồng ý.
Ở tuổi này của bà, đối với tiền tài, quyền lực đã nhìn đủ, thứ bà muốn chỉ là cả nhà đoàn tụ, vui vẻ sống với nhau.
Tống Tâm Vân lo lắng gạo trong nhà bị hạ độc, đổ bỏ toàn bộ, không dùng được nữa.
Bà dùng một tấm thảm màu trắng che toàn bộ dụng cụ trong nhà lại.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt cùng giúp đỡ.
Đã sống ở đây ba năm, Tống Tâm Vân vẫn có chút không nỡ rời đi.
"Chúng ta sẽ thường xuyên về thăm nhà vào mỗi dịp nghỉ phép." Bạch Nguyệt trấn an nói.
Tống Tâm Vân tươi cười: "Chỉ cần ở chung với các con, ở đâu mẹ cũng đều cảm thấy vui vẻ, mẹ sợ nhất các con bỏ lại mẹ."
"Thật sự xin lỗi mẹ." Bạch Nguyệt nói xin lỗi.
Tống Tâm Vân nắm chặt tay Bạch Nguyệt, vỗ nhẹ: "Mẹ biết con đưa ra quyết định này cũng là nghĩ cặn kẽ lắm rồi, mẹ còn có thể vì công ty phấn đấu mười năm, sau mười năm, các con phải nghĩ cách, tiếp quản cho mẹ."
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, về lĩnh cực kinh doanh, cô thật sự không biết gì.
Tống Tâm Vân thật sự tuổi đã cao, cũng nên hưởng phúc tuổi già rồi.
"Đến lúc đó, con sẽ sắp xếp." Cố Lăng Kiệt cam kết.
"Bây giờ các con đi ăn sáng đi, mẹ ăn rồi, chỗ này giao cho mẹ và mọi người. Khi nào các con đi quân khu, có máy bay tới đón không?" Tống Tâm Vân hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Mười một giờ máy bay tới, con và tiểu Nguyệt đi ăn sáng trước."
"Đi đi." Tống Tâm Vân khẽ cười nói.
Trên xe.
Cố Lăng Kiệt lái xe, Bạch Nguyệt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
"Anh sẽ đưa tiểu Bảo đến đâu?" Bạch Nguyệt tùy ý hỏi.
"Huấn luyện nghiêm khắc, uốn nắn nhân sinh quan, giá trị quan của nó. Anh hi vọng nó có thể trở thành một người có ích." Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
"Nghe nói, con trai lớn của em đang sống chung với bố mẹ nuôi, có thể đem con cùng đến quân khu sống không?" Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
"Đều ở trong đại viện, không có vấn đề gì. Nhưng giới hạn cuộc sống của quân khu rất nhiều, con học hành cũng sẽ không tiện."
"Còn nhớ rõ lúc trước chúng ta thương lượng với nhau không? Chúng ta có thể tìm một khu đất trống ở nơi gần quân khu, thông qua trình tự xin phép thông thường, với tư cách là một nơi cư trú cho gia đình quân nhân. Ở gần đó, chúng ta sẽ xây dựng công trường, giải quyết được vấn đề việc làm cho người thân của những quân nhân, mở bệnh viện, điều hành trường học và chuẩn bị thật tốt toàn bộ các thiết bị sinh hoạt cơ bản cho người dân. Như vậy, những quân nhân cũng có thể thường xuyên trở về nhà."
Cố Lăng Kiệt suy tư: "Có thể thử trước, sau khi anh trở lại, sai người đi xem xét đất, sau đó sẽ xin sau."
"Vâng." Bạch Nguyệt đáp, nhìn ra bên ngoài.
Mỗi thành phố, thật ra cũng không không khác biệt lắm.
Nhà cửa, đường phố, cửa hàng, người đi đường, điều khác nhau chỉ là nhân văn, thức ăn ngon của mỗi nơi. Đến một nơi nào đó, phải ăn thức ăn ngon của nơi đó, phải đi thăm những nơi mang đậm dấu ấn lịch sử lâu đời. Điều này đã trở thành du lịch.
Thật ra, cô thích biển cả, thích ăn hải sản và thích gió biển mát lạnh.
Nhưng vì người cô yêu, rất nhiều thứ đều có thể từ bỏ được.
Cố Lăng Kiệt dừng xe lại: "Gạch cua của chỗ này cũng không tệ."
"Dùng gạch cua thật sao? Một con cua, lấy đâu ra nhiều gạch cua như vậy." Bạch Nguyệt cười nói.
"Đến lúc đó anh sẽ hỏi thử."
"Không cần đâu, em sẽ hỏi sau, không cần để ý." Bạch Nguyệt nói xong, đi vào cửa hàng.
Nhân viên trước cửa tiệm đang rửa cua, có người mang những con cua đã hấp đỏ lên vào trong bếp.
Trong cửa hàng, mọi người đều đang ăn bánh bao hấp, còn có rất nhiều người xếp hàng trước chỗ bán cua.
"Hình như là cua thật, mùa này cua rất béo và ngon." Bạch Nguyệt nói.
"Ừm. Em đợi một chút, anh tìm người đặt phòng bao." Cố Lăng Kiệt nói, đi tìm ông chủ.
Một lát sau, anh đi ra, còn có một nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đi lên gác xép của tầng hai.
Gác xép tầng hai dựng một ngôi nhà bằng gỗ trang nhã, phía trước nhà gỗ đều là các loại cây và hoa tự trồng, bên cạnh là một giàn hoa tường vi. Mặc dù là tháng mười một, hoa đã héo tàn hết rồi, nhưng hoa ở đây lại xanh biếc, rất đẹp. Chúng chặn tầm nhìn, chặn những tòa nhà cao tầng, còn có một vẻ phong tình khác biệt.
"Ngài Cố, ngài muốn gọi gì?" Nhân viên phục vụ cung kính hỏi.
"Bốn lồng bánh bao gạch cua, tôi muốn sáu lồng mang về, thêm hai bát canh đậu hũ." Cố Lăng Kiệt nói.
"Ngài Cố muốn dùng sủi cảo hấp pha lê không? Có sáu hương vị tất cả, đó là bữa sáng đặc sắc của cửa hàng chúng tôi." Nhân viên phục vụ giới thiệu.
"Vậy lấy hai lồng."
"Chúng ta gọi nhiều như vậy sẽ ăn không hết." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
"Vậy hai lồng bánh bao gạch cua, hai lồng sủi cảo hấp pha lê, tôi muốn bốn lồng bánh bao hấp, hai lồng sủi cảo hấp pha lê mang về." Cố Lăng Kiệt sửa lại.
"Canh đậu hũ còn muốn không?"
"Còn."
"Vâng, xin đợi hai phút, đồ ăn sẽ ra ngay." Nhân viên phục vụ gọi xong rồi, rời đi.
Bạch Nguyệt chống cằm, ngón tay gõ lên bàn theo nhịp: "Bàn ở đây có lẽ chủ nhà tự dùng."
"Ừm." Cố Lăng Kiệt đáp.
"Cửa hàng này là của bạn anh mở sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cũng coi như vậy, em cũng quen biết, bởi vì một lần sơ suất trong diễn tập, chân của cậu ấy không còn nữa, bọn anh từng đi tới nhà cậu ấy thăm cậu ấy, cuối cùng cậu ấy vẫn ly hôn với vợ mình, ở quê hương nuôi cua.
Cậu ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi cua, đã nuôi mười mấy mẫu cua ở vùng ngoại thành. Cua ở đây đều là cậu ấy cung cấp, cậu ấy sở hữu một phần lớn trong đó. Cậu ấy nói, trong một năm cậu ấy có thể kiếm được hơn 10 tỷ thuần lợi nhuận từ cửa hàng này. Trong khi xây dựng sự nghiệp, cũng quen biết cô gái tốt hơn, lại kết hôn lần nữa." Cố Lăng Kiệt vui mừng nói, lộ ra dáng vẻ tươi cười.