Chương 1017: Sao Thế, Ghen Rồi À?
CHƯƠNG 1017: SAO THẾ, GHEN RỒI À?
Hạng Tuyết Vi tái mặt: “Đúng là làm nhục gia phong mà, không biết cậu ba nghĩ gì mà lại đưa cô ta về, mặt mũi của tôi chẳng lẽ vứt đi sao.”
“Sợ rằng, không chỉ anh ba muốn cô ta về thôi đâu, em nói chị hai nghe này, chị nên nịnh bợ cô ta dần đi là vừa, nói không chừng, sau này cô ta còn lợi hại hơn nữa.” Hạng Kim Thu nói một cách đầy ngụ ý.
Hạng Tuyết Vi cười khẩy: “Có lợi hại đi nữa thì loại con gái như cô ta chỉ là đồ bỏ.”
Mục Uyển nghe Hạng Tuyết Vi mỉa mai như vậy mà mặt vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Hạng Thịnh Duật từng nói, Hạng Tuyết Vi không phải là mẹ của cô mà chính là hung thủ giết chết mẹ cô.
Lời nói của một kẻ không chỉ giết chết mẹ mình mà còn luôn chĩa mũi dùi vào mình mà êm tai mới đáng sợ.
Cô không báo thù, thứ nhất là vì cô cũng không có tình cảm gì với người mẹ đã chết, chỉ biết mối thù Hạng Tuyết Vi giết chết mẹ, cô sẽ báo nhưng chưa phải bây giờ.
Thứ hai, dù bây giờ cô báo thù thì cô sẽ được gì, chẳng qua cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, huống hồ cô còn cần Hạng Tuyết Vi đối phó với Hạng Thịnh Duật.
Thế giới này, chính là như vậy, không phải muốn làm gì là làm được ngay, và cũng không phải muốn đạt được thứ gì là đạt được ngay.
Thường thì có dốc hết toàn lực cũng còn lâu mới đạt được mục đích, đặc biệt với tình hình thực lực chênh lệch nhường vậy thì chỉ có thể khôn ngoan, chờ cơ hội thích hợp để phản kích.
Mục Uyển đi thẳng vào bếp, rót một ly nước.
“Phu nhân, bọn họ nói phu nhân như vậy có cần tôi dạy cho họ một bài học không.” Hắc Muội xin chỉ thị.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh uống nước: “Bọn họ không giống những người lần trước, những kẻ lần đó chỉ là bọn lâu la do Hạng Kim Thu tìm tới, bọn họ có lỗi trước, chị có Hạng Vũ Thái bảo vệ rồi, không sao. Có điều…”
Mục Uyển liếc về phía Hạng Tuyết Vi, trong con ngươi lóe lên một tia sáng lạnh: “Đánh bà ta thì sẽ phải lấy tính mạng ra để bồi nên không cần thiết.”
“Vậy để em giúp phu nhân chửi lại bọn họ.” Hắc Muội tức giận bất bình nói.
“Chị không để bụng đâu, trong mắt chị, bọn họ chẳng là cái gì cả, còn chị trong mắt bọn họ là cái gì thì hoàn toàn không quan trọng, cho nên sau này em không cần phải tức giận, không cần để ý, không cần động tay động chân, không cần thể hiện, tránh rước họa vào thân.” Mục Uyển dặn dò Hắc Muội.
Hắc Muội gật đầu: “Phu nhân là một người tốt nên mới có thể nhẫn nhịn được, đổi lại là em thì nhất định sẽ đánh bọn họ một trận.”
“Đánh nhau mà giải quyết được vấn đề thì học chữ làm gì, chi bằng đi học võ hết cho rồi.” Mục Uyển nói rồi rót cho Hắc Muội một chén nước, đưa cho cô ấy: “Lát nữa bọn họ đi rồi, trong nhà sẽ rất loạn, hơn nữa, còn có khả năng có người giở trò ngay trong nhà mình nên em phải để ý, cẩn thận giám sát, những bằng chứng thu được đều phải được giữ lại, sau này sẽ có chỗ dùng đến.”
“Vâng, phu nhân, em biết phải làm gì rồi, bây giờ em sẽ quay về nhà giám sát chặt chẽ.” Hắc Muội nhanh nhảu.
Mục Uyển gật đầu: “Đi đi.”
“Nhưng...” Hắc Muội chau mày: “Bọn họ ức hiếp phu nhân thì sao?”
“Hạng Vũ Thái cũng sẽ tới, nể mặt Hạng Vũ Thái, bọn họ sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Mục Uyển nói.
“Nếu phu nhân cần em thì chỉ cần gọi thật to, em sẽ lập tức xuất hiện.” Còn không quên vỗ ngực cam đoan.
Mục Uyển mỉm cười: “Nhớ giữ mình nhé.”
“Vâng, em đi đây, em sẽ giám sát chặt chẽ để không kẻ nào dám giở trò.” Hắc Muội xông ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Mục Uyển uống hết nước rồi những vẫn chưa ra ngoài mà ngồi lỳ trong bếp.
Không nhiều người nhà họ Hạng thích cô vì vậy cô ra ngoài chỉ tổ khiến bọn họ đay nghiến, vậy thì việc gì phải rước buồn bực vào người chứ.
Điện thoại di động vang lên.
Mục Uyển thấy Hạng Vũ Thái gọi liền bắt máy: “Cậu”
“Sau cậu không thấy cháu, cháu đang ở đâu vậy?” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Cháu đang uống nước dưới bếp, giờ cháu ra ngay.” Mục Uyển nói xong liền đứng lên.
“Uhm, ra đi, lát nữa có đi thì cháu sẽ đi xe với cậu.” Hạng Vũ Thái nói: “Cậu có chuyện muốn nói với cháu.”
“Dạ.”
Mục Uyển rời khỏi bếp thì thấy bên ngoài rất đông người, hết ba người là người nhà của Hạng Tuyết Vi rồi, còn Hạng Kim Thu thì tới một mình, thêm vào đó là ba mẹ của Hạng Thịnh Duật, Hạng Thịnh Duật còn dẫn theo một cô gái, Mục Uyển cũng có chút ấn tượng về cô gái này, là con gái của dì Hạng Thịnh Duật, gọi Hạng Thịnh Duật là anh họ, nhỏ hơn họ ba tuổi.
Trong đầu Mục Uyển chợt lóe lên một suy nghĩ.
Thảo nào, Hạng Thịnh Duật không thèm quan tâm đến việc Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm bắt tay nhau.
Có khả năng cô gái này sẽ thật sự kết hôn với Sở Dã Bạch.
Tin báo điện thoại có tin nhắn vang lên.
Cô liếc nhìn thì thấy là Hạng Thịnh Duật gửi tới: “Bộ đồ em mặc còn già hơn cả dì nữa, Hình Thiên thích em ăn vận kiểu này sao?”
Mục Uyển cảm thấy Hạng Thịnh Duật đúng là đáng sợ, đáng sợ ở chỗ anh có thể nhạy bén thăm dò được nội tâm của người khác.
Mà làm gì có ai muốn để lộ những suy nghĩ trong lòng mình cho người khác biết chứ, như vậy chẳng khác nào không mặc quần áo, đúng là khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Cô cất điện thoại vào chứ không thèm trả lời anh ta.
Hạng Thịnh Duật bật cười.
Lúc này cô mới phát hiện, không biết từ khi nào Hạng Thịnh Duật đã đứng cạnh cô, nhưng cô vẫn quay lưng giả bộ không nhìn thấy anh ta.
Điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn thử thì lại thấy là tin nhắn của Hạng Thịnh Duật.
“Bây giờ đi thay đồ đi, tôi chỉ cho em ba phút, ba phút nữa vẫn chưa thay thì tôi sẽ thay giúp em.” Anh nói bằng giọng ra lệnh.
Mục Uyển chau mày, loại người như Hạng Thịnh Duật tuyệt đối sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Cô quay lại lườm anh rồi đi lên lầu.
Thay bộ đồ mà Hắc Muội đã chọn cho cô lúc nãy ra bằng một chiếc váy màu vàng cam phối với áo thêu hoa sen trắng rồi bước xuống lầu.
“Đúng là đồ đê tiện, vừa thấy đàn ông liền đi thay đồ.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật khinh bỉ mỉa mai.
“Con kêu cô ấy đi thay đấy, con không thích màu đen.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mẹ anh ta vừa nghe xong liền nổi giận, đập lên tay anh ta một cái: “Con muốn chết hả, con và Hâm Ưu đang ở bên nhau, đừng tự hủy đi tiền đồ của mình chứ.”
Hạng Thịnh Duật không động đậy, chỉ mím môi im lặng.
“Phải lấy chuyện lớn làm trọng, loại phụ nữ như nó vừa nhìn đã biết là chuyên quyến rũ đàn ông rồi, lẽ nào con không thấy nhơ bẩn sao.” Mẹ của Hạng Thịnh Duật cố ý bôi nhọ Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật vẫn im lặng và vẫn không quay lại nhìn Mục Uyển.
“Đây là vé của mọi người. Đến lúc đó cứ ngồi theo số thứ tự.” Hạng Vũ Thái nói xong liền đưa vé cho từng người.
Mục Uyển đứng cuối cùng nên cũng là người cuối cùng nhận được vé.
“Đi thôi. Hạng Vũ Thái nói với Mục Uyển.”
“Vâng.”. Mục Uyển đi theo Hạng Vũ Thái và ngồi cùng xe với anh ta.
Vừa lên xe thì tin báo điện thoại có tin nhắn chợt vang lên.
“Em ngồi ghế số mấy?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nếu không trả lời anh thì Hạng Thịnh Duật nhất định sẽ giở trò.
Cô nhìn vé của mình: “Ghế 45, trên lầu.”
“Chỗ ngồi của Mặc Uyên là ghế 46, cũng trên lầu, Hạng Vũ Thái muốn tác hợp cô và Mặc Uyên, cô biết phải làm thế nào rồi chứ.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển chau mày, Mặc Uyên đang mang trong ngực trái tim của anh Húc Dương nên cô không muốn lôi Mặc Uyên vào, như vậy quá tàn khốc.
“Tôi và anh đổi vé cho nhau.” Mục Uyển trả lời lại.
“Tôi ngồi ghế 5, trên lầu, em quyết định đổi với tôi sao? Ngồi cạnh tôi là phu nhân Lan Ninh.”
Mục Uyển đọc được tin nhắn của anh liền có thể tưởng tượng ra được sự cuồng vọng của anh lúc này, ghế số 5, có lẽ là nơi gần vị trí trung tâm. Sợ rằng, người ngồi bên cạnh anh không chỉ có phu nhân Lan Ninh mà còn có cả Phó Hâm Ưu nữa.
“Sao vậy? Ghen rồi à?