Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1149: Tôi Đã Đủ Mạnh Rồi, Còn Sợ Tai Họa Sao?​




CHƯƠNG 1149: TÔI ĐÃ ĐỦ MẠNH RỒI, CÒN SỢ TAI HỌA SAO?
Lúc bọn họ lên bờ cũng đã sắp 10 giờ rồi, Hạng Thịnh Duật đưa cô đến đường Nhất Thiên – con đường phồn hoa, náo nhiệt nhất ở đây.
Gần như thành phố nào cũng có một nơi như vậy, luôn tập trung đủ loại hàng quán vui chơi và những món đồ độc lạ, Mục Uyển chọn rồi lại chọn, đắm chìm trong niềm vui mua sắm, tạm thời bỏ quên đi phiền não.
Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật hôm nay cũng tốt đến lạ, cứ ở bên cô mãi, không có tí mất kiên nhẫn nào.
“Anh đẹp trai chị đẹp gái ơi, ghé vào xem đi ạ, màn biểu diễn người chết sống dậy, đi trên không, cô gái dưới lưỡi dao, xe lửa đến từ địa ngục, hãy cùng chứng kiến sức hút của ảo thuật.” Có người đứng ở cửa chào hàng.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Muốn vào xem không?”
“Đây toàn mấy trò vặt của ảo thuật gia nghiệp không chuyên, chẳng thú vị gì cả, chiều chúng ta sẽ đi xem ảo thuật gia nổi tiếng biểu diễn.” Hạng Thịnh Duật từ chối.
“Những trò này toàn vặt vãnh cả sao? Xe lửa, cũng có thể hô biến ra được à?” Mục Uyển hiếu kỳ…
“Ảo thuật, thực ra chỉ là dùng nghệ thuật che mắt con người thôi, chiều nay chúng ta đi xem ảo thuật gia lớn.” Hạng Thịnh Duật nhấc tay, liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta nên đến chỗ Thẩm Diên Dũng rồi, em xem thích cái nào, anh bảo Sở Giản mua hết cho.”
“Những đồ mỹ nghệ này nhìn thì đẹp, nhưng rất bình thường, không cần thiết phải giữ lại, mua về rồi lại để dính bụi thôi.” Mục Uyển thật sự không muốn thứ gì.
“Vậy đi thôi.” Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển, lên chiếc xe đã được chuẩn bị từ sớm.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước X có khá nhiều giáo đường, nhiều tòa nhà kiến trúc đặt biệt, thời tiết cũng gần giống với nước A.
Trên đường người đi lại nườm nượp, bởi vì ở đây có nhiều người nước A, nên đi đâu cũng thấy quán ăn nước A, đặc sản nước A, hàng quán nước A.
Chuông điện thoại của Hạng Thịnh Duật reo.
Anh thấy là của Thẩm Diên Dũng gọi đến, bắt máy.
“Bao lâu nữa thì tới?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Đang trên đường rồi, chắc khoảng 30 phút nữa.”
“Sở Dã Bạch cũng đang ở chỗ tôi, thứ anh muốn lại đang ở trong tay Sở Dã Bạch, vừa hay hai người có thể cùng đàm phán.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Anh ta cũng ở đó à, hành động nhanh phết nhỉ, sao vậy, lo Hình Thiên và con gái Hoa Cẩm Vinh liên minh với nhau à?” Hạng Thịnh Duật hỏi, ngữ khí rất trào phúng.
“Chẳng lẽ anh không lo, một khi Hình Thiên và Hoa Cẩm Vinh đã liên minh rồi, anh muốn kéo Hoa Cẩm Vinh xuống sẽ chẳng còn là chuyện dễ dàng nữa sao?”
“Anh liên hôn với Hoa Tiên, chẳng phải cũng không sợ bị Hình Thiên kéo xuống đó sao, chỉ cần sức lực đủ mạnh, sự yếu đuối của kẻ khác sẽ bị đè bẹp hết.” Hạng Thịnh Duật cuồng vọng nói.
“Anh nói như vậy, không sợ gặp họa sao?” Thẩm Diên Dũng cười nói.
“Tôi đã đủ mạnh rồi, còn phải sợ tai họa sao?” Hạng Thịnh Duật tự phụ đáp.
Thẩm Diên Dũng: “…”
Mục Uyển: “…”
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Thẩm Diên Dũng bị Hạng Thịnh Duật chọc cười, đúng là một tên thú vị, anh thích những người thú vị.
“Anh nhanh đến đi, vậy nhé, cúp máy đây.” Thẩm Diên Dũng ngắt máy.
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển, nói: “Sở Dã Bạch cũng ở đó.”
“Nếu anh không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi.” Mục Uyển mặt không biểu cảm nói.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi khi trước của anh.” Hạng Thịnh Duật bỗng dưng lật lại chuyện cũ.
“Câu hỏi gì?” Mục Uyển khó hiểu.
“Nếu Hình Thiên liên hôn với Hoa Cẩm Vinh, em có mong anh ngăn cản họ lại không?” Hạng Thịnh Duật hỏi lại lần nữa.
Mục Uyển thấy buồn chán.
Cũng có phải cô muốn gì anh sẽ làm nấy đâu!
Ngược lại cô càng hy vọng gì, thì anh lại càng làm ngược lại.
Đã thế lại cứ hỏi, hỏi mãi, hỏi cái bà nội nhà anh.
“Tôi nhớ trước đây tôi đã nói rồi, Hình Thiên và tôi không còn quan hệ gì nữa, chuyện của anh ta tôi không quan tâm, anh thích ngăn thì ngăn, không thích thì thôi, đó là chuyện của anh, tôi không can thiệp, tùy anh. Chẳng sao cả.” Mục Uyển nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh đi: “Sao vậy, vừa nhắc đến anh ta là em giận rồi à?”
“Tôi không nên giận anh ta sao? Giây trước còn nói sẽ đưa tôi đi, nhường chỗ lại cho Cố Lăng Kiệt, sau này cùng tôi cao chạy xa bay, thế mà giây sau đã nói với tôi là anh ta hối hận rồi. Chưa đến một ngày, tôi đã nghe tin anh ta sắp liên hôn với Hoa Cẩm Vinh, chẳng lẽ anh thấy tôi nên yêu anh ta, ngưỡng mộ anh ta, si tình đợi anh ta quay đầu nhìn tôi đang thê thảm, nhục nhã, không chút tự tôn sao?” Mục Uyển hỏi.
Ánh mặt Hạng Thịnh Duật lại càng lạnh hơn.
Ngày hôm đó, anh vốn sắp rời MXG rồi, nhưng nghe tin Hình Thiên đến MXG, lại không sao yên tâm được. Nếu anh không quay lại ngăn cản, chắc giờ này Mục Uyển đã cùng Hình Thiên bốc hơi khỏi thế giới này rồi, anh sẽ không bao giờ tìm được nữa.
Nghĩ đến đây, gương mặt anh đanh lại, biểu tình cứng nhắc, anh nghiêng mặt đi, nói những lời rất khó nghe: “Em còn nghĩ mình không rẻ tiền sao? Nhưng nếu trong lòng Hình Thiên có em, sẽ không hy sinh lợi ích của em để lôi kéo phu nhân Lan Ninh, mặt trông thì thông minh mà trong đầu toàn thứ gì vậy.”
Mục Uyển tức giận: “Đương nhiên là tôi không thông minh bằng anh, anh một tay lộng hành, chơi đùa với mạng sống của người khác, tha hồ làm hại người khác để lấy niềm vui cho mình.”
Hạng Thịnh Duật liếc cô: “Em thấy anh tùy tiện làm tổn thương em sao? Để em rời xa người đàn ông không yêu em là lỗi của anh sao? Không nên tẩy trắng cho em ư? Hay là, cái danh hiệu phu nhân An Ninh này, em vốn dĩ chẳng cần, mà là do anh ép em?”
“Anh không làm tổn thương tôi, thì ai khiến tôi phải gánh tiếng xấu phải li hôn, ai khiến mắt tôi suýt nữa thì mù, lại là ai nhốt tôi vào hang sói để trút giận cho vị hôn thê?”
“Muốn lật lại chuyện cũ với anh phải không?” Hạng Thịnh Duật nâng giọng.
“Người nhắc lại đầu tiên là anh!”
“Dừng xe!” Hạng Thịnh Duật quát.
Sở Giản dừng xe.
“Đi xuống.” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.
Mục Uyển dứt khoát mở cửa xe, bước xuống, quay lưng đi thẳng.
Hạng Thịnh Duật mím môi, nhìn đăm đăm phía trước, sắc mặt ngày càng kém, ngày càng kém.
Những chuyện ấy, thì ra cô vẫn nhớ.
Nhớ kĩ đến thế, sao có thể yêu anh được!!!
Phu nhân An Ninh mà anh khó khăn lắm mới có thể giành lấy được, chỉ mới gặp lời đường mật của Hình Thiên, đã phủi tay bỏ đi! Còn anh, cô lại càng buông bỏ dễ dàng hơn!
“Lái xe.” Hạng Thịnh Duật hậm hực nói.
“Vâng.”
Mục Uyển đi được mười mấy múi, tâm trạng bình ổn lại rồi, mới tìm một chiếc ghế đá ở bên đường ngồi.
Sao cô lại tức giận, mất lí trí như vậy, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, hươn nữa, cô đã nói rõ với mình rồi, phải hướng tới con đường tươi sáng hơn.
Vài chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, một đám người từ trên xe bước xuống, vây quanh cô.
Mục Uyển cảnh giác đứng dậy: “Các người là ai?”
“Không cần quan tâm bọn tôi là ai, đưa đi.” Người đứng đầu nói.
Một kẻ xông đến trước mặt Mục Uyển, Mục Uyển chỉ ngửi thấy một mùi hương, sau đó đã hôn mê…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK