Chương 995: Biết Chứ? Thích Em Đến Từ Ghi Lòng Tạc Dạ
CHƯƠNG 995: BIẾT CHỨ? THÍCH EM ĐẾN TỪ GHI LÒNG TẠC DẠ
"Không phải là vấn đề tôi muốn hay không. Nếu lần này tôi lại làm trái ngược với ý muốn của Quốc vương, ông ta sẽ nghĩ tôi thế nào? Cảm thấy con người tôi không biết cân nhắc, tự cao tự đại, đề cao bản thân. Mấy người của Bộ ngoại giao đó cũng sẽ xa lánh tôi, tôi làm thế nào tiếp tục làm việc ở đó nữa được đây?" Mục Uyển lý luận nói.
"Vậy thì sao? Em cho rằng Hoa Cẩm Vinh có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế của ông ta được bao lâu? Còn về Bộ ngoại giao, chờ sau khi em trở thành hoàng hậu rồi em muốn làm gì bọn họ cũng được, không cần phải để ý đến bọn họ." Hạng Thịnh Duật giọng bá đạo.
Ngông cuồng, nói toạc móng heo, tự cao tự đại giống như mình ta là vô địch.
Anh quả thực hoàn toàn khác xa Hình Thiên.
Cô càng thích sự trầm ổn, nội liễm và kín đáo của Hình Thiên hơn.
Nhưng mà cô giãy dụa không có tác dụng.
Trước mặt Hạng Thịnh Duật cô chỉ là con kiến, không có bất kỳ sức phản kháng nào, chỉ có thể hùa theo anh ta cô mới có một chút hy vọng.
"Hạng Thịnh Duật, vợ chưa cưới của anh vốn là nhắm vào tôi. Nếu như hôm nay tôi đến muộn hoặc là không đi, sau này khó mà đứng vững ở Bộ ngoại giao. Tôi biết làm hoàng hậu của anh có thể hô mưa gọi gió, nhưng mà lại không thể trở thành hoàng hậu ngay bây giờ. Bây giờ anh vẫn chưa chịu cưới tôi đấy." Mục Uyển nhẹ giọng nói.
Hạng Thịnh Duật nghiêm mặt, nhìn cô.
Cô rất ít khi nói năng nhỏ nhẹ với anh, càng rất ít dùng giọng điệu này nói chuyện.
Anh không có phản ứng gì, nhưng trong lòng đã mềm nhũn rồi: "Cố gắng hưởng thụ đi, thoải mái rồi tôi sẽ để cho em đi làm, bảo đảm em sẽ không đến trễ."
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Hạng Thịnh Duật sẽ giam cầm cô, đây không phải là chuyện đùa.
Cô cũng không dám chống cự anh, rốt cục, sau mười phút cũng khôi phục yên tĩnh.
Cô đau đầu không chịu nổi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cả một buổi tối không ngủ nhưng anh vẫn khỏe như vâm đi tắm rửa.
Mục Uyển cũng không dám ngủ, cô sợ không kịp đi làm, hôm nay còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, ngày mai Hình Thiên sẽ đến.
Cô mở mắt ra, ngồi dậy, cả người giống như vỡ vụn, hoàn toàn không có sức lực, muốn đi tắm thế nhưng Hạng Thịnh Duật ở bên trong, cô không muốn đi vào nhìn mặt anh nên quấn khăn đứng trước cửa sổ, thấy một có một chiếc Cayenne màu đỏ lái vào.
Xe này không giống xe của Hạng Thịnh Duật, cũng không giống là xe của người trong phủ Hạng Thịnh Duật lái, quá mức nữ tính.
Mục Uyển có loại dự cảm xấu, cô gõ cửa phòng tắm, nhắc nhở: "Hạng Thịnh Duật, hình như có người đang đến chỗ của anh, chắc hẳn là phụ nữ."
Hạng Thịnh Duật mở cửa, nhìn cô nói: "Tôi hẹn Phó Hâm Ưu lại đây ăn sáng."
Mục Uyển: ...
"Vậy anh còn đưa tôi đến đây làm gì? Anh không sợ cô ấy phát hiện ra sao?" Mục Uyển cả kinh nói.
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng: "Em ngốc quá, chỉ có cô ta đến chỗ của tôi, em mới có khả năng không đụng mặt cô ta. Một lát nữa tôi đi ra ngoài, người của tôi sẽ mang đồ ăn sáng đến phòng cho em. Sau khi em ăn xong, sẽ có người đưa em về, bảo đảm em sẽ đến trước cô ta hoặc là tôi sẽ khiến cô ta đến trễ để em nói cô ta, được chứ?"
Mục Uyển nhướng mày.
Anh nói sẽ để cho cô ta đến muộn, cô liền có ý nghĩ: "Lúc nãy anh đã làm rồi, vậy cơ thể anh có tiêu hóa hết được không?"
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: "Có tiêu hóa hết không, chúng ta thử ngay bây giờ là biết?"
Mục Uyển sợ anh, lùi về sau theo bản năng: "Cô ta đã đến rồi, anh nhanh đi ra ngoài gặp cô ta đi."
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhắc nhở: "Buổi tối em đừng đi ra ngoài, ở bên bờ hồ trong tiểu viện, biết không?"
Mục Uyển không biết anh ám chỉ cái gì, cô ở trong tiểu viện hay không là tự do của cô.
Có điều, bây giờ người đang ở đây, cô nên đáp ứng anh trước, bèn gật đầu.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười, ý tứ sâu xa quay mặt đi, giống như ý nghĩ của cô toàn bộ đều bị anh nhìn thấu.
Anh đi ra khỏi phòng.
Mục Uyển nhìn đồng hồ, mới sáu giờ mười phút, cô mệt mỏi đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô cảnh giác: "Ai đấy?"
"Mợ chủ, cậu chủ dặn tôi mang bữa sáng đến cho cô, tôi đã để trên bàn." Người làm trong nhà Hạng Thịnh Duật nói.
"Tôi biết rồi. Mục Uyển bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc xong quần áo đi ra.
Một người làm nữ đứng trong phòng, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng phong phú.
Cô ăn tạm vài món thì không muốn ăn nữa: "Tôi no rồi, bây giờ có thể đưa tôi rời khỏi đây được chưa?"
"Cậu chủ đã dặn, ít nhất cô phải ăn hết một nửa mới có thể rời đi." Người nữ giúp việc cúi đầu nói.
Mục Uyển có loại kích động muốn nổ tung.
Ngay cả việc cô ăn bao nhiêu Hạng Thịnh Duật cũng muốn xen vào.
Trong mắt cô loé ra một tia giảo hoạt, nếu để cho Phó Hâm Ưu biết tối qua cô ngủ ở đây thì cô ta sẽ có phản ứng gì? Có tin tưởng Hạng Thịnh Duật đã xảy ra quan hệ không?
"Tôi đi tìm cô ta." Cô nhanh chóng đi ra phía cửa, mở cửa ra.
Sở Nguyên đứng ở cửa, không có biểu cảm gì nói: "Tôi khuyên cô chủ nên ăn xong bữa sáng rồi tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này. Những chuyện khác tốt nhất đừng nên nghĩ tới, nếu cậu chủ giận rồi thì ngày hôm nay cô đừng hòng rời khỏi nơi đây."
Mục Uyển cảm giác mất mát, rũ vai xuống.
Hạng Thịnh Duật cũng đúng là sắp xếp cẩn thận, hoàn tòa không cho cô một cơ hội nào.
"Tôi ăn không vô, tôi vốn ăn ít, sáng sớm cũng không đói bụng." Mục Uyển nói.
"Cậu chủ nói cô quá gầy, cảm giác không tốt lắm. Cậu chủ hi vọng trong vòng một tháng cô mập thêm năm cân." Sở Nguyên tiếp tục mặt không cảm xúc nói.
Mục Uyển: ...
Nếu vậy cô thà gầy chết đi.
"Đương nhiên cô có thể lựa chọn không ăn, nhưng cô cũng biết ăn không được phân nửa thì cô không thể ra ngoài, đến lúc đó bị trễ thì đừng trách bất cứ ai." Sở Nguyên nhắc nhở.
Mục Uyển không có cách nào, liếc mắt nhìn hành lanh, không thấy Phó Hâm Ưu, cô đành về phòng ăn lung tung cho Sở Nguyên xem.
"Xin mời đi theo tôi." Sở nguyên nói, sau đó đi về phía trước.
Mục Uyển nhìn xung quanh, tò mò: "Hạng Thịnh Duật không sợ Phó Hâm Ưu đột nhiên đi ra ngoài đụng phải tôi sao?"
“Cô Phó không ở tòa nhà này, chúng ta đi từ phòng dưới đất ra, không thể nào chạm mặt cô ta được." Sở Nguyên giải thích.
Mục Uyển cụp mắt.
Quả nhiên, Hạng Thịnh Duật làm sao có thể để cho Phó Hâm Ưu thấy cô chứ?
Cô xuống tầng hầm, thấy được chiếc xe khác mà Hạng Thịnh Duật mua cho cô.
Sở Nguyên lên xe, nói với Mục Uyển: "Cậu chủ nói, chiếc xe kia đã được đưa đến cửa hàng CS, phỏng chừng phải mất hai tháng mới lấy ra được. Có rất nhiều linh kiện phải nhập khẩu. Cô lái chiếc xe này trước đi, cậu chủ bảo cô lái xe cẩn thận, nếu không cậu ấy sẽ không vui, cũng sẽ đưa đến cửa hàng CS."
Mục Uyển không nhịn được liếc mắt.
Dù sao xe cũng là do anh ta mua, cô hoàn toàn không đau lòng.
"Anh ta nhiều tiền, tùy tiện đụng, đụng chết người anh ta cũng có cách giải quyết." Mục Uyển quái gở nói.
"Đó là cô không đúng, cô biết rõ cậu chủ thích cô, còn cô vẫn quyến luyến với chồng trước của mình." Sở Nguyên lạnh lùng nói.
Thích sao? Mục Uyển thật cảm thấy buồn cười.
Hạng Thịnh Duật trừ yêu thích chính bản thân anh ta ra, anh có thể thích ai được chứ?