Chương 648: Vì Yêu Mà Nguy Hiểm Cũng Không Sao
CHƯƠNG 648: VÌ YÊU MÀ NGUY HIỂM CŨNG KHÔNG SAO
"Dựa theo lời anh nói, cậu ấy ở chỗ anh sẽ không nguy hiểm sao? Anh còn đắc tội nhiều người hơn tôi. Thịnh Đông Quang, Tả Đoàn Niên, Tô Chung, có người nào mà không phải là chính khách chứ?"
"Anh cho rằng bọn họ không hận anh sao? Bọn họ đều giống như hổ đói rình mồi đang nhìn chằm chằm vào vị trí của anh. Chuyện Tả Đoàn Niên sai khiến Bộ trưởng Tằng lại hoàn thành có thể chứng minh..." Bạch Nguyệt phản kích.
"Nhưng ít nhất bây giờ tôi là Tổng thống, bọn họ sẽ không thể không kiêng nể."
"Dựa vào thực lực của tôi bây giờ, bọn họ cũng không dám làm lộ liễu. Hơn nữa, tôi có sách lược vẹn toàn, trừ khi bọn họ không cần tới danh dự, địa vị. Mà đối với bọn họ mà nói, leo lên trên chính là mục tiêu duy nhất của đời này. Mà cô, lần trước suýt nữa cô đã hại Lưu San rồi."
"Cô có sách lược vẹn toàn nhưng không có nghĩa là tôi không có. Cô cho rằng ngày đó tôi cho người của tôi theo cô là vì sao? Lưu San phải ở lại bên cạnh tôi." Thẩm Diên Dũng nói rất quyết đoán.
"Tôi xin, các người đừng ồn ào nữa." Lưu San cũng nghe không nổi nữa rồi: “Càng nghe các người tranh cãi, tôi lại cảm giác mình càng yếu. Các tình yêu à, cho tôi chút mặt mũi đi chứ."
Bạch Nguyệt và Thẩm Diên Dũng đều không nói nữa, quay mặt qua chỗ khác.
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, càng thêm kỳ lạ.
Thắt lưng Lưu San bị siết chặt, ánh mắt Thẩm Diên Dũng sáng ngời nhìn cô ấy.
Lưu San mím môi nói với Bạch Nguyệt nói: "Tiểu Bạch, hay là bây giờ tớ ở với anh ấy một thời gian đã. Nếu tớ đột nhiên rời đi cũng sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Nếu như tớ phát hiện ra anh ấy không bảo vệ được tớ, tớ tìm sẽ tìm tới chỗ cậu nương tựa, cậu tuyệt đối không thể bỏ mặc tớ đấy."
Bạch Nguyệt nghe Lưu San nói vậy thì cũng không tiện ép nữa.
Hơn nữa, cô hiểu rõ Lưu San. Cô ấy chủ động yêu cầu ở lại, chỉ có thể chứng tỏ cô ấy đã thích Thẩm Diên Dũng rồi.
"Chúc mừng anh, Thẩm Diên Dũng." Bởi vì tức giận, giọng nói của Bạch Nguyệt cũng có chút khó chịu.
Thẩm Diên Dũng nghe được liền nói thuận theo lời của cô: "Cảm ơn, công lao vẫn là do ban đầu cô đã ủng hộ. Về sau Lưu San sẽ làm vợ của tôi, tương lai cô ấy cũng phải để ý tới nội các. Tôi nhất quyết để cho cô vào trong, ngoại trừ trợ giúp cô hoàn thành kế hoạch, cũng hi vọng về sau cô sẽ nâng đỡ Lưu San."
Bạch Nguyệt thở dài và nhìn về phía Lưu San.
Vẻ mặt Lưu San ngỡ ngàng.
Cô ấy làm vợ của Tổng thống, quản lý nội các à? Đây không phải là chuyện cười sao?
Cô ấy có thể chỉ làm bà nội trợ ở nhà chăm con không?
"Nếu cậu thật sự muốn ở cùng với anh ta thì không thể tùy hứng giống như trước kia nữa. Bởi vì cậu ở địa vị cao, mắt của tất cả mọi người đều đang chú ý tới cậu, cậu cũng không thể không bị trói buộc mà phải bắt đầu học tập làm sao quản lý lòng người và cân bằng quyền lực. Tớ chắc chắn sẽ dốc hết sức dạy cậu, chờ..." Bạch Nguyệt dừng lại một lát.
Cô muốn nói, chờ sau này Cố Lăng Kiệt báo thù xong, không còn người nào uy hiếp tới an toàn tính mạng của hai người, bọn họ sẽ rời đi, sống cuộc sống mà bọn họ mong muốn.
Nhưng bây giờ Thẩm Diên Dũng và Lưu San đều cho rằng Cố Lăng Kiệtđã chết, cô vẫn không thể nói ra được.
Cuộc đời luôn thay đổi, cô tin tưởng Lưu San nhưng không tin tưởng Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng ở địa vị cao cũng không thể làm việc chỉ theo cảm xúc, mà sẽ xuất phát từ đại cục.
"Chờ cậu có thể làm tốt rồi tớ sẽ rời đi." Bạch Nguyệt nói tiếp câu trên.
Vành mắt Lưu San đỏ hoe: “Cậu muốn rời đi sao? Cậu tính đi đâu vậy? Cậu sẽ không trở lại nữa à?"
"Tớ muốn đi sống cuộc sống mà tớ mong muốn." Bạch Nguyệt khẽ nói.
Lưu San cầm tay Bạch Nguyệt, lo lắng hỏi: "Cậu sẽ không tìm chết chứ? Tiểu Bạch, đừng mà, chết thì chẳng có gì nữa cả."
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Năm sáu năm qua, cô tự sát lại được Tô Khánh Nam cứu sống, cô vẫn còn hậm hực. Cô sống sót chỉ là làm cho mình sống thành bộ dạng mà người quan tâm cô hi vọng cô sống thôi.
Nhưng cô không vui, mỗi ngày cô đều không vui, cảm giác này thật ra khó chịu còn hơn cả chết.
Cô không muốn lại trải qua một lần nữa. Cho nên bây giờ, cô sống vì mình.
"Cậu đừng nghĩ xa như vậy. Từ nay về sau, điều cậu phải làm chính là… chính là làm tốt mỗi ngày." Bạch Nguyệt nói xong thì trở lại chuyện chính.
Cô nhìn về phía video giám sát trên máy tính, giải thích: "Người phía sau tiến vào là Thịnh Đông Quang, tôi đã từng sắp xếp lại tất cả tư liệu có thể là người của Thịnh Đông Quang, nhớ kỹ tất cả đường nét đặc trưng trên gương mặt của đám người bọn họ. Tôi nhớ đôi mắt của người này. Đây là Lục Quân Quốc, bộ đội đặc chủng, mười năm trước đã chết trong lúc diễn tập. Nhưng rõ ràng anh ta không chết mà trở thành người của Thịnh Đông Quang."
Lưu San hoàn hồn, tán dương: "Tiểu Bạch, cậu thật lợi hại, vậy mà cậu cũng có thể nhớ được."
Bạch Nguyệt nhìn về phía Lưu San, ôn hòa nói: "Đầu óc của chúng ta còn hơn cả mấy cái trăm máy tính. Chỉ là người bình thường chỉ khai phá 3 đến 6 % của não. Đầu óc của người được gọi là thiên tài cũng chỉ khai thác từ 6 đến 9%. Chỉ cần không ngừng khai thác tiềm lực, chuyên tâm rèn luyện thì ai cũng có thể trở nên rất lợi hại. Trừ khi trời sinh thiểu năng, người bình thường không có ai thông minh và ngu ngốc, chỉ có người để tâm hay không thôi. Chỉ cần cậu cố gắng thì cũng có thể làm được."
Lưu San biết Bạch Nguyệt đang trấn an cô ấy. Cô ấy chắc hẳn mình chính là người bình thường chỉ khai thác 3% kia.
"Ngày mai cô tìm cảnh sát, cô tính sẽ nói thế nào?" Thẩm Diên Dũng cũng trở lại chuyện chính.
"Đáng tiếc, màn hình giám sát trên xe tôi đã bị nổ, nhưng chỗ này của tôi bị nổ hủy, nói không chừng chỗ Tả Đoàn Niên có." Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
"Ông ta sẽ không giữ lại thứ gây bất lợi cho mình đâu. Cho nên tôi có thể xác định, chỗ của Tả Đoàn Niên chắc chắn sẽ không để lại ghi âm." Thẩm Diên Dũng sửa lại.
"Như vậy là tốt nhất, lời làm chứng của tôi sẽ rất quan trọng, tôi muốn đổ oan cho ai thì có thể đổ oan cho người đó. Cho dù bọn họ không tin, nhưng rất nhiều người vẫn sẽ theo gió bắt bóng." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
"Cô muốn gây xích mích cho mối quan hệ giữa Tô Chung và Tả Đoàn Niên sao?" Thẩm Diên Dũng suy đoán.
"Anh biết rất rõ ràng, bây giờ thế lực ba bên đã mất thăng bằng. Phải áp chế Tả Đoàn Niên, nếu không dã tâm của ông ta đã đánh tới trên đầu của anh. Mà có thể áp chế ông ta, làm cho ông ta tạm thời đừng quá kiêu căng, cũng có thể làm cho ông ta không hành động thiếu suy nghĩ nữa. Người còn có thể đường hoàng đặt ở trên bàn tiệc chính là Tô Chung." Bạch Nguyệt phân tích.
"Suy nghĩ của cô cũng giống tôi, nhưng Tả Đoàn Niên quá cẩn thận, tôi lo lắng cô sẽ bị nguy hiểm mất." Sắc mặt Thẩm Diên Dũng trầm xuống.
"Tôi biết. Cho nên tối hôm nay, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với Tả Đoàn Niên một lát."
"Cô làm việc thì tôi vẫn yên tâm. Còn có một việc nữa, cũng là mục đích hôm nay tôi tới tìm cô. Sáng sớm hôm nay tôi đi một chuyến tới Vô Hình, có hỏi một số người. Bọn họ nói thượng tá Đường đúng là tâm thần không yên, tôi nghĩ nguyên nhân là vì người của ông ta đi ám sát Lưu San thất bại. Nhưng nếu nói bởi vì chuyện này mà tự sát thì quá gượng ép. Trước khi ông ta tự sát, ít nhất phải tới tìm tôi đã nhưng không có.
“Báo cáo kiểm tra thi thể của thượng tá Đường cũng đã có, đúng là tự sát. Trước khi chết, ông ta không dùng bất kỳ thuốc mê nào. Hơn nữa, khi ông ta nhảy lầu, có người làm chứng, chứng minh cũng chỉ có một mình ông ta mà không có ai khác đi theo. Nhưng vẻ mặt của ông ta..."
"Vẻ mặt của ông ta làm sao?" Bạch Nguyệt hỏi tới.
"Lúc ấy có binh sĩ dùng đèn chiếu vào mặt của thượng tá Đường, nói ông ta khóc, dáng vẻ có hơi sợ hãi lại rất đau khổ, dường như đang giãy giụa, cuối cùng mới nhảy xuống tầng. Tôi đang suy nghĩ, vẻ mặt phức tạp như vậy không giống như người một lòng muốn chết, ít nhất phải có lời trăng trối, nhưng không có." Thẩm Diên Dũng nghi ngờ nói.