Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 954: Yêu Em, Thì Có Thể Thay Đổi Càn Khôn​




CHƯƠNG 954: YÊU EM, THÌ CÓ THỂ THAY ĐỔI CÀN KHÔN
"Em xảy ra chuyện, đi cùng em xảy ra chuyện còn có Lục Bác Lâm, ngay từ đầu tôi đã chia rẽ Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm, chắc chắn Hạng Kim Thu hận tôi, dù em không châm ngòi, cô ta cũng trách móc tôi, dù không trách móc, cũng sẽ không ủng hộ tôi, tôi để Sở Dã Bạch cưới cô ta, chẳng qua là an ủi cô ta.
Trên thực tế, Sở Dã Bạch rất chán ghét cô ta, đây cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Trải qua lần này, cô ta nợ tôi một món nợ ân tình, cô ta cũng biết thật ra tôi tác hợp cô ta và Lục Bác Lâm, tự nhiên sẽ cảm kích tôi.
Ông ngoại em vẫn thiên vị Hạng Kim Thu, cho cô ta mười phần trăm cổ phần của nhà họ Hạng, tôi chỉ cần giúp cô ta không cần gả cho Sở Dã Bạch, cô ta đồng ý bán cho tôi mười phần trăm cổ phần trong tay.
Mà Lục Bác Lâm, tôi gài bẫy anh ta, chắc chắn anh ta không cam lòng, sẽ gây ra một số chuyện, ví dụ như đứng về phía em đối phó tôi, nhưng mà bây giờ anh ta biết mình nhỏ bé, chi là một con kiến trong tay tôi, thuận tôi thì sống chống tôi thì chết, anh ta cũng không dám có ý đồ khác." Hạng Thịnh Duật nói một mạch cho Mục Uyển nghe.
Mục Uyển trầm mặc, lặng thinh nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật đi về phía cô, đứng trước mặt của cô, anh ta ngạo nghễ nhìn cô, rồi lấy khăn đang quàng xuống, choàng cổ cho cô.
Khăn quàng cổ mang theo hương vị đầy nam tính của anh ta.
Cô không thích, kéo khăn quàng cổ xuống, nhét lại trong tay anh ta: "Tôi không lạnh, anh nói những điều này với tôi làm gì?"
"Uyển Uyển, chim khôn biết chọn cây mà đậu, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đừng chọn sai nữa." Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
"Dù tôi chọn sai, thật ra cũng không nguy hiểm gì với anh, anh biết, đối với quái vật khổng lồ như anh mà nói thì tôi chẳng khác gì một con muỗi, nhiều nhất cũng chỉ hút một chút máu, để một kẻ giàu có như anh nuôi mấy ngày, cũng không sao."
Hạng Thịnh Duật cười khẽ một tiếng: "Tôi đem súng ngắn hơn ba mươi tỷ cho một con muỗi, con muỗi này cũng quá tự phụ rồi, tôi phải nuôi thật tốt, nếu như bị người ta một bàn tay chụp chết, em nói xem có phải tôi sẽ rất phiền não hay không."
Mục Uyển liếc mắt nhìn lều vải: "Điều anh muốn nói đã nói xong, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
"Không muốn gặp Lục Bác Lâm sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Gặp anh ta làm gì?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, ý tứ sâu xa nói: "Bây giờ không muốn gặp, sau này cũng không cần gặp, càng không được liên lạc riêng, lần này tôi tha cho họ, nhưng lần sau, tôi sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu, em hiểu chứ?" Hạng Thịnh Duật ám chỉ nói.
Mục Uyển rũ mắt nhìn anh ta: "Anh vốn sẽ không gả Hạng Kim Thu cho Sở Dã Bạch, tôi tự mình liên hệ với Lục Bác Lâm làm gì?"
Hạng Thịnh Duật nắm tay khoác lên ngang hông cô.
Cả người Mục Uyển lập tức căng cứng, lưng cứng đờ, lông mày hơi nhướng lên.
"Vẫn chưa quen với sự đụng chạm của tôi sao?" Hạng Thịnh Duật thấp giọng nói, ánh mắt tỏ ra hơi nguy hiểm.
Phản ứng của cơ thể cô hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, nên không thoát khỏi ánh mắt của Hạng Thịnh Duật: "Tay anh hơi lạnh."
"Cách lớp quần áo dày như vậy em cũng có thể cảm giác được sao?" Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô.
Cô không nhìn rõ được thần thái trong mắt anh ta, cô đẩy tay anh ra: "Nên đi rồi."
Hạng Thịnh Duật giơ tay lên, một chiếc xe lái đến bên cạnh họ.
Anh mở cửa sau xe ra.
Mục Uyển lên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đến chỗ em hay là chỗ tôi?" Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi, cô có thể nói, cô về chỗ cô, anh ta về chỗ chết tiệt của anh ta không?
"Đi vội nên chưa ăn cơm." Mục Uyển nói.
"Nên em muốn tôi tới chỗ em à, cũng không phải không thể..." Hạng Thịnh Duật suy tư.
Anh ta có nhiều người như vậy, cả đoàn xe đậu ở chỗ cô, còn qua đêm ở đó, kiểu gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.
Nếu như cô nói với bên ngoài đó là Hạng Thịnh Duật, anh sẽ không thừa nhận, người khác chắc chắn sẽ cho là cô nhanh như vậy đã có đàn ông khác rồi.
Cô sẽ cảm thấy mất mặt.
Nhưng lại vô cùng không muốn xảy ra quan hệ với Hạng Thịnh Duật nữa, cô thấy rất ngột ngạt, cô cần hít thở không khí, để bản thân yên tĩnh suy nghĩ, nên mở cửa sổ ra.
Gió lạnh thổi vào, khiến cô rùng mình một cái.
"Em nói xem có phải em bị ngốc hay không?" Hạng Thịnh Duật nghiêng người, đóng cửa sổ lại, liếc nhìn cô.
Anh ta áp sát quá gần, Mục Uyển quay mặt đi chỗ khác: "Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, được không?"
Hạng Thịnh Duật kéo mặt cô lại, để cô đối mặt với anh ta: "Khi ở nước Z đã nói sau khi trở về, tôi cho em thời gian, buổi trưa thì nói buổi tối, buổi tối thì nói nghỉ ngơi, tôi đã cho em đủ thời gian nghỉ ngơi rồi."
"Với địa vị hôm nay của anh, anh muốn kiểu phụ nữ nào cũng có, mùa đông tôi cảm thấy không khỏe, thời tiết rất lạnh, cũng dễ cảm." Ánh mắt Mục Uyển lấp lánh.
"Sở Nguyên, đến biệt thự suối nước nóng." Hạng Thịnh Duật dặn dò xong, không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Bầu không khí trên xe đông cứng lại.
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu chặt mày.
"Phải làm bao nhiêu lần, em mới có thể quen?" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hỏi.
Làm bao nhiêu lần, cô cũng không quen.
Nhưng đã nói câu này, Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ không buông tha cô: "Anh... không cảm thấy, có chút thường xuyên sao?"
Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng: "Với loại người năm năm cũng không được như Hình Thiên mà nói, ba ngày một lần đúng là thường xuyên, nhưng với người bình thường mà nói, ba ngày một lần, là quá ít, được không?"
"Anh..." Cô khó nhọc mở miệng, ánh mắt lóe lên, quay mặt chỗ khác.
Cũng không phải cô lãnh đạm, chỉ là đối tượng không phải người cô thích.
"Ngày mai tôi muốn đến bộ ngoại giao đi làm." Mục Uyển dời chủ đề.
"Chuyện này tôi đã giải quyết giúp em rồi, thứ hai em bắt đầu chính thức đi làm, thứ hai Phó Hâm Ưu cũng đi làm, em có thể không chú ý, nhưng nhất định phải tin tưởng, không thì người đen đủi sẽ là em." Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
"Phó Hâm Ưu? Con gái của bà Lan Ninh phải không?" Mục Uyển nhíu mày hỏi.
Hạng Thịnh Duật sâu xa nhìn cô, nhìn kĩ từng biểu tình biến hóa của cô, rồi khẽ gật đầu.
Còn chưa gặp cô gái đó, trong lòng Mục Uyển đã cảm thấy hơi có lỗi.
Hình Thiên cưới cô, nhưng không yêu cô, cô biết, cũng hiểu rõ, điều đó thật khổ sở.
Hạng Thịnh Duật cưới Phó Hâm Ưu, nhưng cũng không thích cô ta.
Cô ta chẳng qua cũng chỉ là vật hi sinh cho quyền lợi.
"Anh đã quyết định cưới cô ấy thì hãy dành tình cảm cho cô ấy, dù sao cô ấy cũng là mẹ của những đứa con trong tương lai của anh, cô ấy vì anh sinh con dưỡng cái, anh lại phản bội cô ấy, cô ấy sẽ rất đáng thương." Mục Uyển trầm giọng nói.
Hạng Thịnh Duật tới gần cô, khuỷu tay chống sau lưng cô: "Em có muốn tôi chỉ cho em một con đường sáng hay không?"
"Cho tôi, anh có ý gì?" Mục Uyển không hiểu suy nghĩ của Hạng Thịnh Duật.
"Hôn nhân chính trị, đừng nghĩ tới cái khác, luôn tồn tại hợp lý nhất định, bao nhiêu người yêu nhau cuối cùng có thể ở bên nhau, ví dụ như Hình Thiên và Bạch Nguyệt." Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển đột nhiên nhói một cái, anh ta đã chọc đến nỗi đau trong lòng cô, cô tức giận: "Đây chính là con đường sáng anh chỉ cho tôi sao?"
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, ngón tay lướt qua môi cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Nếu không, em hãy trăm phương nghìn kế để tôi yêu em, có lẽ, kết cục sẽ khác nhiều."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK