Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1267: Hạnh Phúc Cho Bọn Yêu Ma Quỷ Quái Xem Đi​




CHƯƠNG 1267: HẠNH PHÚC CHO BỌN YÊU MA QUỶ QUÁI XEM ĐI
“Xứng đôi gì chứ, đừng tưởng rằng trong bụng có đứa trẻ, tôi sẽ cho cô bước vào cửa, chuyện này không thể nào xảy ra.” Hạng Minh Khải trừng mắt nhìn Mục Uyển.
“Chuyện này, ba à, con phải sửa lời ba chút, bây giờ không phải là cô ấy muốn bước vào cửa nhà chúng ta, mà là con muốn bước vào cửa nhà cô ấy. Nếu như ba không chấp nhận cô ấy, cũng không sao cả, dù sao cô ấy cũng chấp nhận con, sau này, con của bọn con sẽ mang họ Mục.” Hạng Thịnh Duật cợt nhả nói.
“Mày!” Hạng Minh Khải đập xuống bàn đứng dậy.
“Anh cả, đây là Hoàng cung, có vô số ánh mắt đang nhìn vào đấy.” Hạng Vũ Thái nhắc nhở.
Hạng Minh Khải thấy những người khác đang nhìn qua đây, ông ngồi xuống, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận.
Hạng Thịnh Duật cười cười rót nước cho Hạng Minh Khải: “Ba à, ba uống chút nước ngọt đi, uống vào cho mát, bớt tức giận, cơ thể mà yếu đi, không có ai thay thế.”
“Dù sao tao cũng không đồng ý.” Hạng Minh Khải tức giận nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Trên thực tế, ba có đồng ý hay không, đối với con mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu như ba không đồng ý, ba sẽ mất đi một đứa con trai, còn thêm một đứa cháu trai. Ba nghĩ thử xem, chuyện này không có lời đâu.”
“Mày quyết tâm rồi có phải không?” Hạng Minh Khải trừng lớn mắt.
“Con cảm thấy…” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ một lúc, ánh mắt anh lướt qua tia sắc bén: “Sự thành khẩn này của con rõ ràng là ba không cảm nhận được, nếu không, sao ba vẫn cấm cản chứ?”
“Đây không phải là làm loạn sao? Nếu như cháu cưới Mục Uyển, dì và ba cháu vốn là anh em, như vậy quá loạn rồi, con của hai đứa đã kiểm tra hay chưa, sức khỏe có vấn đề gì hay không? Họ hàng gần mà kết hôn con cái sinh ra sẽ không được bình thường, điều này cháu chắc phải hiểu rõ chứ?” Hạng Tuyết Vy xen lời.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, dáng vẻ lười biếng, nở nụ cười, ánh mắt lướt qua tia trào phúng: “Đương nhiên, đã làm kiểm tra rồi, đứa bé vẫn mạnh khỏe.”
Hạng Minh Khải nghe xong, đáy mắt có chút dao động.
“Cháu vẫn còn trẻ, muốn loại phụ nữ như nào mà không được, muốn có con cũng rất dễ dàng, cháu và Mục Uyển, hai bên ba mẹ không đồng ý, cháu thật sự vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt quan hệ sao?” Hạng Tuyết Vy hỏi.
“Tôi ngược lại rất muốn hỏi bà, lúc đó bà nhất quyết muốn cưới ba của Mục Uyển, ông nội cũng phản đối, không phải cuối cùng bà vẫn gả cho ba của Mục Uyển hay sao?” Hạng Thịnh Duật cười nói.
Sắc mặt Hạng Tuyết Vy trầm xuống: “Vì vậy, đây vốn đã được định là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, đến cả đứa trẻ…”
Ánh mắt của Hạng Tuyết Vy dừng trên gương mặt của Mục Uyển: “Cũng là một tai hại, nếu như cô sớm biết, cô sẽ không giữ đứa trẻ này.”
Hạng Thịnh Duật đặt tay lên vai Mục Uyển, giống như đang an ủi cô: “Một đứa con mà bà không cần nữa, bà dựa vào đâu mà ngăn cản cuộc hôn nhân này, nếu như bà đã không cần, thì cô ấy là một người độc lập, có quyền quyết định hôn nhân của chính mình.”
“Chúng ta là trưởng bối, chỉ muốn cho hai đứa những lời khuyên chân thành nhất, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện hơn, hai đứa còn trẻ, vẫn non dại, không biết chuyện gì là thích hợp, không biết bản thân thật sự cần gì?” Hạng Tuyết Vy nói.
“Chuyện gì là thích hợp, người trong cuộc như tôi không rõ, mấy người rõ sao? Thứ tôi thật sự cần, tôi không biết, mấy người biết sao?” Hạng Thịnh Duật không vui vẻ gì, thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi muốn hỏi bà, bà cố ý muốn chia rẽ quan hệ giữa Mục Uyển và ba mẹ tôi là vì cô ấy biết được đứa con trai của bà không phải do bà sinh ra sao?”
“Cái gì mà không phải do cô sinh ra, cháu đừng ngậm máu phun người, ăn nói vớ vẩn, biết cháu nói như vậy sẽ tạo thành bóng đen tâm lý trong lòng Hành Nhi hay không?” Hạng Tuyết Vy ôm chặt lấy con trai của mình.
“Tôi lại cảm thấy rất kì lạ, bây giờ bà quan tâm đến việc tạo bóng đen tâm lý trong lòng con trai bà, vừa nãy bà lại nói con gái mình là tai họa, vào lúc bà không muốn cô ấy, bà có từng nghĩ đến, cũng sẽ tổn thương đến con gái cô hay không?” Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi.
“Nó xứng làm con gái cô sao? Đến đây lâu như vậy rồi, cháu từng nghe nói gọi cô một tiếng mẹ chưa?” Hạng Tuyết Vy tức giận nói.
“Vậy thì bà cũng phải ra dáng một người mẹ, hơn nữa, cô ấy là An Ninh phu nhân của nước M. Nước M có được mấy vị phu nhân chứ, dựa vào đâu mà nói cô ấy không xứng, nếu như nói không xứng, phải là bà đấy, bà có dáng vẻ của một người mẹ hay không?” Hạng Thịnh Duật không khách khí nói.
“Hạng Thịnh Duật, đừng quên, cô là cô của cháu, cháu nói chuyện cũng phải chú ý đến chừng mực, kính trên nhường dưới.” Hạng Tuyết Vy nhắc nhở bối phận của mình.
Hạng Thịnh Duật cười một tiếng, ôm lấy Mục Uyển: “Đến cả ba mẹ, tôi cũng không để vào mắt, chứ nói gì là loại người yêu ma quỷ quái như bà, bà đắc tội với người phụ nữ của tôi, cũng đắc tội cả tôi, bà làm tổn thương người phụ nữ của tôi, cũng chính là làm tổn thương tôi, đối với nhưng người làm tổn hại đến tôi, tôi tuyệt đối không lưu tình.”
Hạng Thịnh Duật nói xong, nhớ đến chuyện ban nãy, quay sang nói với Hạng Minh Khải: “Giữ sĩ diện cho ba đó.”
Hạng Minh Khải: “…”
Ông thật sự bị thằng con trai này chọc tức chết… nhưng cũng không biết làm thế nào để phát tiết.
“Trách không được Lan Ninh phu nhân nói cháu ngông cuồng.” Hạng Tuyết Vy nghiến răng nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật khẽ híp lại, lạnh lùng, phóng ra những tia sắc nhọn: “Bà không biết tôi và Lan Ninh phu nhân đang ở phe đối nhau sao? Ngay từ ban đầu Lan Ninh phu nhân đã nhằm vào nhà họ Hạng rồi, bà vẫn còn qua lại với bà ta à, bà chỉ buột miệng nói như vậy, có thể tôi sẽ không tính toán, nhưng nếu như bà làm ra chuyện gì tổn hại đến nhà họ Hàng, tôi tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy đâu.”
“Vũ Thái, Hạng Thịnh Duật nói như vậy là có ý gì?” Hạng Tuyết Vy nhìn Hạng Vũ Thái.
Hạng Vũ Thái nhíu mày: “Đây là Hoàng cung, có chuyện gì thì mấy người về nhà nói, nếu như không muốn ăn cơm, bây giờ có thể rời đi, muốn mất mặt thì về nhà mà mất, đừng có làm mấy chuyện này ở bên ngoài.”
“Mặt mũi của Mục Uyển đã sớm mất rồi, mấy cái video đó của nó, tiếng tăm đó…”
“Đã bao lâu bà không lên mạng rồi, những tiếng tăm đó đều là ngược lại, bây giờ danh tiếng của Mục Uyển rất tốt, những chuyện đó bà chưa từng nghe, chưa từng thấy sao?” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
“Những danh tiếng tốt, đều là mấy đứa thuê người tự bình luận, cháu tưởng cô không biết sao?” Hạng Tuyết Vy không còn bình tĩnh.
“Không phải, tôi cảm thấy bà thật sự có một trái tim đen tối đấy, có ai không hi vọng con gái của mình tốt đẹp chứ, người khác nói con gái bà không tốt, bà liền tưởng thật, người khác nói con gái bà tốt, bà lại nói là do thủy quân, tâm lí của bà biến thái thật đấy.” Hạng Thịnh Duật không khách sáo nói.
“Hạng Thịnh Duật, đừng quá đáng, ba mẹ cháu không dạy cháu, vậy nên cháu mới không có giáo dưỡng như này!” Hạng Tuyết Vy tức giận nói.
Ân Minh Lan nghe xong liền không vui vẻ gì: “Cô hai à, cô nói chuyện gì vậy, Thịnh Duật nhà chúng tôi không tốt, nhưng cũng còn tốt hơn so với Mục Uyển nhà cô, nếu như Thịnh Duật nhà chúng tôi không có gia giáo, vậy Mục Uyển nhà cô có cái gì?”
“Đó là do em không dạy dỗ, nó đương nhiên sẽ không có gia giáo, nhưng con của anh chị là có người dạy dỗ đấy.” Hạng Tuyết Vy nói.
“Cô nói như vậy là tôi dạy con không tốt rồi? Con trai tôi có chỗ nào không tốt, súng Lôi Âm là do nó nghiên cứu ra, nó phụ trách một nửa việc làm ăn của nhà họ Hạng, bất kể là chính trị hay kinh tế đều là một trong những người đứng đầu. Cô đúng thật là có bệnh, tự trốn trong thế giới của chính mình mà hoang tưởng sao? Tôi cũng chưa gặp qua người mẹ nào vứt bỏ con gái mình như cô.” Ân Minh Lan nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK