Chương 476: Chúng Ta Không Ai Nợ Ai
CHƯƠNG 476: CHÚNG TA KHÔNG AI NỢ AI
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, Thẩm Diên Dũng và Tô Chung đang đứng ở cửa ra vào.
Cô liếc thoáng qua Thẩm Diên Dũng, ánh mắt hơi lóe lên.
“Chúng tôi qua chỗ Cố Lăng Kiệt.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Bên chỗ Cố Lăng Kiệt không thể gặp riêng.” Tô Chung cẩn thận nói.
“Chúng tôi không gặp riêng.” Thẩm Diên Dũng hơi bực bội: “Dẫn đường đi.”
Tô Chung bất mãn với giọng điệu của Thẩm Diên Dũng, ông ta đè nén cảm xúc, đi trước dẫn đường.
Lúc bọn họ đi tới tầng tiếp theo, ngoài cửa phòng có tám người vệ sĩ cầm vũ khí trong tay, trong lòng Bạch Nguyệt trầm xuống, cho dù nơi này có là địa ngục, cô vẫn muốn ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
Thế nhưng cô biết, Cố Lăng Kiệt nhất định không đồng ý cho cô ở lại đây.
Anh rất lo lắng cho cô.
Vệ sĩ mở cửa ra, bọn họ cùng nhau đi vào.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngồi trong bóng tối, dáng người anh vẫn thẳng tắp như cũ, cả người lạnh lẽo giống như tượng, anh hơi buông tầm mắt xuống, dường như anh đang trầm tư.
Bạch Nguyệt kích động nắm lấy song sắt, dịu dàng gọi: “Lăng Kiệt.”
Cố Lăng Kiệt nghe được giọng nói của Bạch Nguyệt, anh lao đến chỗ song sắt, cầm tay Bạch Nguyệt, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua chua xót, Cố Lăng Kiệt đau lòng nói: “Sao em lại đến đây?”
“Cố Lăng Kiệt, anh không cần lo lắng cho em, em rất khỏe.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nặng nề lên tiếng, ánh mắt anh đượm buồn: “Tiểu Nguyệt, nếu như lần này anh xảy ra chuyện, em nhớ sống thật tốt, bọn nhỏ còn cần em chăm sóc.”
Trong nháy mắt, vành mắt của Bạch Nguyệt đỏ lên, nếu như thiếu anh, cô làm sao có thể sống nổi, cô không muốn sống một mình, thế nhưng cô không muốn anh phải lo lắng cho mình, Bạch Nguyệt lau nước mắt rồi nói: “Được, nhưng em sẽ đem tro cốt của anh đặt ở bên tượng đất, sau đó để ở cạnh giường, chờ đến khi em chết, em sẽ đưa nó đi cùng.”
Cố Lăng Kiệt khẽ cười một tiếng: “Ừ, mọi chuyện đều theo ý em.”
“Khụ khụ.” Tô Chung hắng giọng nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, quái gở nói một câu: “Từ khi nào thì tổng thống chuyển sang làm bà mai rồi thế.”
“Trái tim con người cũng là thịt, không phải sắt đá, nó cũng biết đau, để cho hai người bọn họ gặp mặt một lần cũng không làm ảnh hưởng đến toàn cục.” Thẩm Diên Dũng nặng nề nhìn qua bọn họ.
“Bây giờ mấy người có thể đi được chưa, nếu không, tôi cũng khó ăn nói.” Tô Chung thúc giục.
Bạch Nguyệt buông lỏng tay Cố Lăng Kiệt ra, cô đã chuẩn bị tâm lý, dù sao cho dù là sống hay chết, hai người bọn họ đều ở bên nhau, sẽ không chia tách. Bây giờ cô không cần thiết nán lại ở đây thêm mấy giây, như thế chỉ khiến cho Thẩm Diên Dũng khó xử.
“Anh đừng lo lắng cho em, em cũng sẽ không lo lắng cho anh, hai chúng ta không lo lắng cho nhau, được không anh?” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Anh xin lỗi.”
“Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, ai có lỗi với ai, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì chúng ta đều có thể tha thứ cho đối phương, phải không anh?”Bạch Nguyệt khẽ cười nói, cô muốn tỏ ra thoải mái để không làm cho Cố Lăng Kiệt lo lắng, thế nhưng nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nặng nề lên tiếng, ánh mắt u ám.
Bạch Nguyệt quay người rời đi, lúc từ trong phòng đi ra ngoài, cô không đi nữa mà là chạy, cô sợ Cố Lăng Kiệt sẽ nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình.
Bạch Nguyệt chạy quá nhanh, cô thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, may mắn có một người đàn ông kịp thời đỡ lấy cô.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta, căm hận hất tay của anh ta ra, lạnh lùng nói: “Anh không cần giả bộ làm người tốt.”
“Tiểu Nguyệt, thật sự là em sao?” Tô Khánh Nam kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật: “Tôi không chết, anh rất ngạc nhiên à?”
“Anh không hy vọng em chết.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Anh hãy đối xử tốt với Linh.” Cô đi qua anh ta, đi về phía bên ngoài.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy Tô Khánh Nam.
“Cô ấy là người của Cố Lăng Kiệt.” Tô Khánh Nam chắc chắn nói.
“Anh nên biết, cô ấy vẫn luôn là bạn của Lưu San.” Thẩm Diên Dũng vỗ vai Tô Khánh Nam, sau đó đi ra ngoài.
Trên xe.
Bạch Nguyệt không nói gì, cô cúi đầu ngồi ngẩn người, một lúc sau, cô hỏi: “Khi nào Cố Lăng Kiệt bị đưa ra tòa án quân sự?”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai anh ta sẽ bị đưa đến tòa án quân sự.”
“Nếu như anh ấy bị phán tử hình, anh ấy sẽ bị xử tử vào lúc nào?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Bọn họ sợ nếu như để việc này kéo dài sẽ xảy ra nhiều bất lợi, cho nên muộn nhất là ngày kia.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói, ánh mắt liếc thoáng qua Bạch Nguyệt.
Cô kiên cường đến mức khiến cho người ta lo lắng.
“Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?” Bạch Nguyệt nhìn về phía Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng có linh cảm không tốt: “Chuyện gì?”
“Cố Lăng Kiệt chết, tôi cũng không muốn sống nữa, mong anh chôn cất chúng tôi ở chung một chỗ, ngày mai tôi sẽ nói địa chỉ cho anh, mong anh hạ táng chúng tôi ở đó.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Hai người còn có con của mình, chẳng lẽ cô không cần đứa nhỏ trong bụng mình sao? Cô nhẫn tâm để đứa nhỏ chết chung với cô à?” Thẩm Diên Dũng kinh ngạc hỏi.
“Sang đến thế giới bên kia, một nhà ba người chúng tôi đoàn tụ bên nhau, tôi và Cố Lăng Kiệt sẽ yêu thương đứa nhỏ.”
“Người đã chết không còn gì nữa, đây là thứ mà cô đã nói cho tôi biết, cô quên rồi sao?” Thẩm Diên Dũng nhíu chặt lông mày.
“Nếu như mỗi ngày đều sống trong đau khổ, như vậy còn cần thiết phải sống à?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Bạch Nguyệt, cô không thể vô trách nhiệm như thế, tình yêu không phải là tất cả, cô còn cần chăm sóc cho đứa nhỏ.” Thẩm Diên Dũng khuyên nhủ.
“Tôi không có ba mẹ hay anh chị em gì, tôi chỉ có Tiểu Diễn, bây giờ thằng bé đang được ba mẹ nuôi chăm sóc, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, khi còn nhỏ, tôi đã từng đối mặt với chuyện sống một mình, anh có đồng ý giúp tôi chuyện này không, nếu như anh không giúp, tôi sẽ đi nhờ người khác.” Bạch Nguyệt quay mặt sang chỗ khác.
“Cô nhất định phải làm như thế sao? Ở trong ấn tượng của tôi, cô là một người rất kiên cường, ngay cả chính bản thân tôi cũng rất khâm phục sự kiên cường của cô.” Thẩm Diên Dũng khuyên nhủ.
Bạch Nguyệt buông tầm mắt xuống.
Kiên cường ư? Từ này còn có một tầng ý nghĩa khác chính là chịu đựng đau khổ.
Cô không muốn đấu lại ông trời, cô đã quá mệt mỏi rồi. Bạch Nguyệt dựa người vào ghế, nhắm mắt lại: “Tôi kiên cường là bởi vì có anh ấy, nếu như anh ấy không còn sống, thế giới của tôi cũng không còn tồn tại, tôi kiên cường để làm gì cơ chứ?”
“Cô đừng chết.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt không nói gì nữa.
Bạch Nguyệt không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tống Tâm Vân ở nhà, cô đi thẳng đến chỗ du thuyền, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Cô mơ mơ màng màng ngủ, thỉnh thoảng tỉnh dậy bởi vì trái tim cô nhói đau.
Cô nằm mơ thấy viên đạn bắn vào đầu anh, Cố Lăng Kiệt ngã xuống trước mặt cô, anh nói: Em phải sống.
Trái tim cô đau đớn như bị dao cứa, cô mở mắt, giấc mơ quá chân thực, chân thực đến mức cho dù nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đau đớn.
Cô nhìn về phía màn hình di động, lúc này là ba giờ sáng.
Cô đi ra khoang thuyền, đứng ở đó nhìn hải đăng.
Nếu như bây giờ bên cạnh cô có Cố Lăng Kiệt, anh nhất định sẽ khoác thêm áo cho cô.
Cô lưu luyến hơi ấm mà anh mang đến, trong ánh mắt cô lóe lên sự sắc bén.Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Lâm Tiến.
“Lâm Tiến nghe lệnh.” Giọng nói của Lâm Tiến từ trong điện thoại truyền đến.
“Anh giúp tôi bắt cóc một người, anh phải nhớ cho kỹ, chuyện này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, anh để người của Ám Vệ đi làm, không được để lộ ra sơ hở gì.” Bạch Nguyệt phân phó.
“Vâng, cô cần bắt cóc ai, người của Ám Vệ đều đang chờ lệnh.” Lâm Tiến báo cáo.
“Người đó tên làLinh, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh chụp của cô ấy đến điện thoại di động của anh, các anh lợi dụng tổ chức tình báo để điều tra xem cô ấy đang ở đâu, Lâm Tiến anh phải nhớ rõ, Tô Khánh Nam cũng có hệ thống tình báo của mình, đừng để cho anh ta phát hiện ra chuyện này.” Bạch Nguyệt phân phó.
“Vâng.”
“Sau khi xong chuyện thì gọi điện thoại cho tôi.”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!