Chương 742: Nếu Yêu, Xin Hãy Yêu Đậm Sâu
CHƯƠNG 742: NẾU YÊU, XIN HÃY YÊU ĐẬM SÂU
Thay vì chết trong điên loạn giống như mẹ, cô tình nguyện chấm dứt tính mạng của mình.
Có thể sau khi kết thúc, cô vẫn là cái gì cũng không còn.
Không còn chờ đợi tình yêu, không còn nghĩ nơi phải đi...
Có lẽ, biện pháp tốt nhất, chính là thôi miên bản thân.
Cô thôi miên qua một lần, chắc có thể sẽ có lần thứ hai.
Lần này thôi miên, cô muốn quên Cố Lăng Kiệt, quên đi tất cả mọi thứ liên quan đến Cố Lăng Kiệt, bao gồm Thủ Thủ.
Chỉ có kết thúc cái gốc của đau khổ, cô mới có thể không cảm thấy khó chịu nữa.
Tiểu Hạ thấy Bạch Nguyệt không thoải mái, mang theo Thủ Thủ vào phòng chơi.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, giống như điêu khắc. Ai nói cũng không nghe.
Tống Tâm Vân nhìn thấy Bạch Nguyệt như vậy cũng đau lòng, lần nữa đi tới trước mặt Bạch Nguyệt: "Đừng đợi nữa con, sắp mười hai giờ rồi, cả ngày hôm qua con chưa ăn cơm, lại cả ngày cả đêm không có ngủ, thân thể sẽ chịu không nổi đấy."
Bạch Nguyệt chậm rãi nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Mười một giờ năm mươi.
Cô đã đợi qua hai mươi tư tiếng rồi.
Anh ấy, thật sự sẽ không trở về, vứt bỏ cô, vứt bỏ Thủ Thủ, vứt bỏ mẹ của anh, tuyệt tình như vậy!
Bạch Nguyệt chậm rãi đứng lên, ôm lấy nơi trái tim.
Trái tim rất đau, có thể là nguyên nhân không ngủ, chân bước đi trên mặt đất giống như đang bay.
"Tiểu Nguyệt, ăn một chút gì rồi đi ngủ đi con." Tống Tâm Vân ôn nhu nói.
Bạch Nguyệt lắc đầu, không nói gì, rất bất lực, chậm rãi bước lên cầu thang, đi lên tầng.
Tống Tâm Vân thực sự sợ cô sẽ ngã, lo lắng nhìn cô.
Ai cô cũng không nhìn, đi vào phòng mình, đóng cửa lại, nằm trên giường, nhắm mắt lại, đau lòng đến mức giống như không còn là chính mình.
Cô dồn ép bản thân không nghĩ tới gì nữa, đi ngủ.
Nhưng, ngủ cũng không ổn, vài phút lại đau đến tỉnh giấc một lần, đau đến mức khó chịu tưởng chừng như nổ tung.
Cứ như vậy trong cơn mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc ngủ, cô rời giường, đã là sau mười bảy tiếng rồi.
Cô đi vào toilet đánh răng, tắm rửa rồi đi ra.
"Con tỉnh rồi." Tống Tâm Vân khẽ cười nói.
Ánh mặt cô lạnh lẽo quét khăp phòng: "Cố Lăng Kiệt đâu ạ?"
Dáng vẻ tươi cười của Tống Tâm Vân ngưng lại, ấp a ấp úng.
Cô là chuyên gia tâm lý, biểu cảm của Tống Tâm Vân đã cho cô câu trả lời.
Thật ra, đã sớm biết, vì vậy khi xác định Cố Lăng Kiệt không trở lại, tâm trạng có thể bình lặng như nước đến như vậy.
"Mẹ, con đói bụng." Bạch Nguyệt nói, ngồi xuống trước bàn ăn.
"Mẹ lập tức làm bữa sáng cho con." Tống Tâm Vân vội vàng nói, đi vào phòng bếp.
Không đến một lúc sau, bưng bát cháo trứng băm thịt nạc đi ra, còn chuẩn bị bánh quẩy và trứng gà.
Tống Tâm Vân ngồi đối diện cô, trấn an nói: "Lăng Kiệt là một đứa trẻ biết mình đang làm gì, mẹ tin tưởng nó có ngày sẽ quay trở lại."
Bạch Nguyệt buồn bực cúi đầu ăn bữa sáng.
"Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được rồi, nếu trong lòng con vẫn không thoải mái, mẹ có thể cùng con đi du lịch. Mẹ, con, đem theo Thủ Thủ, tiểu Hạ, Thư Lam cùng đi." Tống Tâm Vân tiếp tục nói.
Bạch Nguyệt vẫn như cũ không nói chuyện, rất nghiêm túc ăn bữa sáng.
Tống Tâm Vân trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, dáng vẻ lạnh lẽo của Bạch Nguyệt làm cho bà cảm thấy bất an.
Mười phút sau, Bạch Nguyệt ăn xong bữa sáng, buông đũa xuống, ngước mắt nhìn về phía Tống Tâm Vân.
"Mẹ." Bạch Nguyệt gọi.
Tống Tâm Vân có dự cảm không hay, mũi bỗng chua xót: "Ừ."
"Con không định đợi." Bạch Nguyệt thản nhiên nói, không có tâm trạng chấn động.
"Được, chúng ta không đợi nữa, về sau mấy người chúng ta cùng nhau chung sống." Tống Tâm Vân thuận theo lời nói của Bạch Nguyệt.
"Ngày hôm qua, khi chúng ta đợi anh ấy, suy nghĩ rất nhiều, cũng nhớ lại rất nhiều, anh ấy muốn trị quốc bình thiên hạ, con muốn chỉ đơn giản là tình yêu nhỏ bé. Khi giá trị quan và nhân sinh quan của bọn con không có điểm chung nào, sẽ ủy khuất, khổ sở, cãi lộn, tức giận, luôn luôn nóng giận với nhau." Bạch Nguyệt nhu hòa nói.
"Cái này mẹ là người từng trải, mẹ hiểu." Tống Tâm Vân trong mắt ẩm ướt.
Bạch Nguyệt hơi hơi giơ lên khóe miệng: "Con không có cách nào sống nổi cuộc sống không tim không phổi, mỗi ngày chờ đợi anh ấy, con đều sẽ cảm giác được ủy khuất, một khi ủy khuất đạt đến mức độ nhất định, liền sẽ biến thành oán hận, lo lắng đến cố chấp, điên cuồng. Thậm chí con nghĩ muốn buông thả bản thân, để mình tự sa ngã, muốn khiến cho Cố Lăng Kiệt hối hận về những việc làm ngày hôm qua."
Tống Tâm Vân xoa nhẹ nước mắt: "Con là một đứa trẻ ngoan, lý trí."
"Có thể đến cuối cùng con vẫn cảm thấy ủy khuất, anh ấy có thể dễ dàng buông bỏ tất cả, con cũng muốn từ bỏ mọi thứ."
Tống Tâm Vân khẩn trương: "Tiểu Nguyệt, con muốn làm gì, con vẫn còn có tiểu Diễn, Thủ Thủ, con đừng làm chuyện dại dột."
"Mẹ, có bỏ có được, có được cũng có bỏ. Có một người mẹ tinh thần không ổn định ở bên cạnh, môi trường trưởng thành của Thủ Thủ ngược lại sẽ không tốt, sẽ bị mẹ ảnh hưởng. Đúng như, giống như con vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi mẹ con, con dễ mắc bệnh trầm cảm , tinh thần cũng dễ bị sụp đổ, lại càng dễ tan vỡ và cực đoan." Bạch Nguyệt giải thích nói.
"Tiểu Nguyệt, con còn trẻ, tất cả rồi sẽ qua thôi." Tống Tâm Vân lo lắng nói.
"Con muốn rời khỏi rồi, có lẽ, cả đời này sẽ không trở về nữa." Bạch Nguyệt nhu hòa nói.
Tống Tâm Vân bỗng chốt nước mắt tuôn rơi: "Lăng Kiệt mới rời đi, con cũng muốn bỏ đi sao? Các con vì sao từng người lại tuyệt tình đến như vậy, Thanh Hùng, Lăng Kiệt, ngay đến con cũng thế."
"Cái thế giới này vốn dĩ chính là như vậy, mãi mãi bi thương chính là người đa sầu đa cảm. Tin tưởng con, con ở lại, đối với mọi người mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò." Bạch Nguyệt nói.
Cô hiểu bản thân, cô nếu ở lại, cô một ngày nào đó sẽ phát điên, mà sau khi cô điên, sẽ giống như mẹ của cô, trở thành gánh nặng cho họ.
"Con đã thực sự quyết định như vậy rồi, đúng không?" Tống Tâm Vân hỏi.
"Thủ Thủ, liền nhờ cậy mẹ."
"Nếu có một ngày Lăng Kiệt trở về, chúng ta phải đi đâu tìm con?" Tống Tâm Vân đỏ hồng mắt hỏi.
"Nếu như anh ấy trở về, cũng đừng tới tìm con, nếu anh ấy trở về, con cũng sẽ không tha thứ cho anh ấy. Một lần, hai lần, ba bốn lần, con không có trái tim bao dung như vậy. Hơn nữa, thứ con muốn chỉ là tình yêu đơn giản, có người chồng thật tâm làm bạn, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc mà bình đạm." Bạch Nguyệt dứt khoát nói.
"Nếu như Thủ Thủ nhớ con thì sao?"
Bạch Nguyệt trong mắt chảy qua tia chấn động, tối như vảy rồng trên thân của rồng đen, lóng lánh ánh nước, mà càng thâm trầm: "Mẹ nói với thằng bé, con chết rồi đi."
"Thủ Thủ sẽ oán hận con thì sao?" Tống Tâm Vân vẫn đang cố gắng đến cùng.
"Mẹ, tin tưởng con, con ở lại, Thủ Thủ mới có thể oán hận con, con..." Bạch Nguyệt nheo mày, đôi mắt cô đỏ hoe.
"Con làm sao vậy?" Tống Tâm Vân lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt cảm thấy Tống Tâm Vân đối tốt với cô, nhưng mà, cô không chịu nổi Cố Lăng Kiệt rời đi.
Với tư cách nhà tâm lý học, cô vô cùng hiểu rõ, tâm trạng mình đã đến điểm giới hạn rồi.
Mỗi ngày về sau, cô đều mất ngủ, đều khó chịu, không cách nào thoát được, trở nên không giống với chính mình.
"Con tâm ý đã quyết." Bạch Nguyệt dứt khoát nói, đứng lên, quay người trở về phòng mình, thu dọn hành lý.