Chương 1362: Tình Yêu! Hóa Ra Chính Là Từng Ly Từng Tý
Hạng Thịnh Duật vẫn còn tức giận, nhưng cô nói bọn họ vĩnh viễn không rời xa, lời nói này quá mức quyến rũ và hấp dẫn rồi!
Bị thúc đẩy vì lý trí, cảm xúc và cả giác quan thứ sáu, anh xoay người, ôm lấy Mục Uyển.
Cô thuận thế ôm Hạng Thịnh Duật, dịu dàng nói: "Anh nhìn xem, em đang cố gắng làm việc chăm chỉ cho tương lai của chúng ta, vì muốn chúng ta luôn ở cùng nhau, anh tại sao lại cho rằng em không thích anh?"
"Đừng nói những lời êm tai như thế!" Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ phàn nàn.
"Không chỉ là nói dễ nghe" Mục Uyển tươi cười, dựa lên vai anh: "Cái ôm của anh rất thoải mái."
Hạng Thịnh Duật nghe những lời nói này của cô, không biết vì cái gì, lửa giận trong người lập tức đều biến mất: "Vậy sau này em còn không gọi lại cho anh không?"
"Không dám, sau này sẽ gọi lại cho anh." Mục Uyển vẫn ôm anh, nói nhỏ.
Hạng Thịnh Duật như đã được an ủi, cúi đầu hôn lên trán cô, thái độ và tâm trạng của anh trở nên tốt hơn, giọng nói cũng dịu dàng trở lại: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được, anh sắp xếp ăn cái gì thì ăn cái đó!" Mục Uyển nói.
"Anh vốn đã sắp xếp món ăn cung đình, bây giờ chúng ta qua đó ăn."
Mục Uyển lộ ra dáng vẻ tươi cười, hóa ra, lúc anh tức giận cũng vẫn sắp xếp ăn cái gì, trong nội tâm liền cảm thấy rất cảm động, cũng cảm thấy rất ấm áp: "Anh nói xem, anh có phải ngốc không? Chỉ vì một cuộc điện thoại mà tức giận."
"Anh không ngốc, làm sao có thể yêu em, làm sao có thể yêu một người phụ nữ không tim không phổi như em." Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
"Những lời này nói ra không giống như một lời nói tốt đẹp." Mục Uyển mơ hồ nói.
"Em đối với anh nói bao nhiêu lời tốt đẹp, những lời này đã là không tệ rồi." Hạng Thịnh Duật buông cô ra.
Mục Uyển lần nữa ôm lấy anh: "Ôm thêm một chút, ôm đến nhà hàng đi!"
Hạng Thịnh Duật nhìn bộ dạng tươi cười rạng rỡ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, một lần nữa ôm lấy cô.
Mục Uyển dựa trên ngực Hạng Thịnh Duật, nhớ lại lời nói của Barney.
Cô đã không còn là một cô bé, đã kết hôn, đã ly hôn, mất đi người cô yêu và hại chết người yêu cô.
Tình yêu của cô đã không còn hoàn toàn dựa trên khái niệm lý tưởng và đam mê.
Cô thích Hạng Thịnh Duật, có thể nhiều hơn một chút so với thích. Thay vì lo sợ mất đi tình yêu này, tốt hơn là cô nên hết lòng vì nó, hy vọng có thể lâu dài, vĩnh viễn không rời xa.
Chẳng mấy chốc, đã đến nhà hàng!
Hạng Thịnh Duật bước xuống xe trước, Mục Uyển mới từ trên xe đi xuống, bỗng nhiên anh lại đem cô bế lên.
Mục Uyển hoảng sợ, cầm lấy cánh tay của Hạng Thịnh Duật, triệt để kinh ngạc: "Anh làm gì vậy?"
"Không phải em nói muốn anh ôm đến nhà hàng sao?" Hạng Thịnh Duật nói, dáng vẻ tươi cười, lộ rõ sự gian manh.
Mục Uyển thật sự cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất ngây thơ. Anh bế cô trước đám đông, đem cô ôm vào lòng, rất nhiều người hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ. Đây là khoe ân ái sao?
Anh không biết khoe ân ái chết rất nhanh sao?
"Rất nhiều người nhìn kìa" Mục Uyển nhắc nhở: "Em không thích như thế, cảm giác rất ngại ngùng."
"Anh muốn ôm em để mọi người nhìn thấy, em chính là của Hạng Thịnh Duật anh, ai còn có ý nghĩ mơ tưởng đến em trong đầu, anh trực tiếp hủy hoại cả nhà tên đó." Hạng Thịnh Duật tuyên bố chủ quyền, không có ý định buông cô ra.
Trong nội tâm của Mục Uyển ngay từ đầu rất không thoải mái, cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, thế nhưng nghe những lời này của anh, trong lòng lại xen lẫn một chút cảm giác khác.
Hạng Thịnh Duật có lẽ vô cùng yêu cô, cho nên mới hành động như thế để bày tỏ sự quan tâm của anh đối với cô.
Trên thực tế, có ai thích cô đâu, chỉ có anh lo lắng cô sẽ bị người khác cướp mất, vì vậy mới tuyên bố chủ quyền của mình.
Cô đã từng đọc qua một đoạn văn, chính là nói khi có một người rất yêu bạn thì cho dù bạn có giống một con khỉ, anh ta vẫn sẽ lo lắng bạn bị ai đó cướp mất.
Vì vậy biết rõ đây là do anh rất yêu cô cho nên liền mặc kệ hành động của anh.
"Anh ôm em đi như thế này, có thoải mái không?" Hạng Thịnh Duật đối mắt với Mục Uyển, tươi cười trông rất vui vẻ.
"Anh không sợ sẽ đem em nuông chiều thành một kẻ tàn phế sao?" Mục Uyển bất lực nói.
"Em làm sao có thể là kẻ tàn phế, ngược lại anh cũng hy vọng em là kẻ tàn phế, như vậy có thể cả đời ở bên cạnh anh, không cần lo lắng em sẽ chạy trốn khỏi anh." Giọng điệu của Hạng Thịnh Duật có chút buồn bã.
Nội tâm của Mục Uyển có chút chua xót: "Biết rồi! Buông em xuống đi."
Hạng Thịnh Duật đặt Mục Uyển xuống ghế, sau đó ngồi bên cạnh cầm tay cô: "Chuyện của Lan Ninh phu nhân hiện tại đã giải quyết xong rồi sao?"
"Ừ! Lan Ninh phu nhân nói mệt, muốn nghỉ ngơi, Hoa Cẩm Vinh cũng muốn bà tạm nghỉ việc, nhưng bà hứa rằng nếu chúng ta nhờ bà giúp đỡ trong tương lai thì bà cũng sẽ sẵn lòng, chuyện này xem như tạm thời giải quyết xong." Mục Uyển nói.
"Bước tiếp theo là đối phó với Sở Dã Bạch, anh đã liên hệ với Hình Thiên, với anh ấy mà nói thì đây là tin tốt, không có cách nào khác, ai bảo anh ấy chính là em rể tương lai của anh, anh cũng chỉ có thể hợp tác với anh ấy." Hạng Thinh Luật cố ý dùng giọng điệu không cam tâm.
Mục Uyển hơi nhếch khóe miệng, Hạng Thịnh Duật cùng với Hình Thiên hợp tác, nguy cơ khủng hoảng của Hình Thiên trong tương lai sẽ được giải quyết, bên cạnh đó thì địa vị của Hạng Thịnh Duật cũng sẽ ngày càng vững chắc.
Hoa Cẩm Vinh cuối cùng cũng sẽ đem vị trí cao nhất đưa lại cho Hạng Thịnh Duật. Anh cũng coi là có danh nghĩa chính đáng, không cần làm những chuyện quanh co.
Cô đã trở thành con gái của Hoa Cẩm Vinh và Lan Ninh phu nhân, như thế cũng đã giảm bớt đi được rất nhiều phiền toái.
Tương lai quá dài, quá dài, không nên dự tính trước, bởi vì dự tính không được, nên chỉ có thể nắm chặt hiện tại, làm những gì có thể làm, sau đó từng bước một, chú ý cẩn thận bước đi trên con đường thực tế.
"Anh cùng anh ấy hợp tác là chuyện tốt, về sau vị thế của anh và anh ấy đều có thể vững chắc." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật khẽ nhíu mày: "Em rất hy vọng anh cùng anh ấy hợp tác sao?"
Mục Uyển nghe thấy giọng điệu hơi chua này liền biết rõ Hạng Thịnh Duật lại suy nghĩ nhiều: "Đương nhiên hy vọng hai người cùng hợp tác, anh ấy là em rể của em, anh là chồng tương lai của em, mạnh mẽ hợp tác mới càng ngày càng mạnh, không phải sao?"
"Ừ! Em rể, rất tốt!" Hạng Thịnh Duật lẩm bẩm trong miệng.
Nhà hàng bắt đầu mang thức ăn lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Thẩm Diên Dũng, anh liền nhếch miệng cười:
"Anh ta rất đúng lúc..."
Hạng Thịnh Duật trả lời điện thoại.
"Nếu tôi đoán không sai, bước tiếp theo anh sẽ đối phó với Sở Dã Bạch phải không?" Thẩm Diên Dũng cười hỏi.
"Muốn xin tha cho Sở Dã Bạch sao?" Hạng Thịnh Duật cũng vừa cười vừa nói.
"Xin tha cho anh ta thì tôi có lợi ích gì không? Tôi không ngu như thế, chẳng qua là muốn giúp anh một tay, loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh này, tôi có rất nhiều bằng chứng về việc phạm tội của anh ta, chỉ hy vọng anh tha cho những người vô tội."
"Sở Dã Bạch là người nhà họ Thẩm các người đào tạo, bây giờ anh nói Thẩm gia vô tội cũng quá buồn cười rồi!" Giọng nói của Hạng Thịnh Duật phút chốc trở nên vô cùng lạnh lùng.
"Những quyết định đều được người đứng trên đưa ra, trên thực tế, người cấp dưới chỉ làm theo quyết định của bọn họ, bị ép buộc, cũng là do bất đắc dĩ, vì vậy tôi mới muốn thương lượng với anh, đem bằng chứng của Sở Dã Bạch đưa hết cho anh, anh có thể trả thù mà không cần tốn sức nhiều, nhưng anh cũng nên giúp tôi tẩy sạch, để tôi quản lý."