Chương 604: Anh Chỉ Muốn Một Mình Em
CHƯƠNG 604: ANH CHỈ MUỐN MỘT MÌNH EM
Lưu San thấy hai mắt anh đỏ hết cả lên, người gì đâu mà cáu kỉnh, nói toạc móng heo như vậy, vừa nổi giận đã quay đầu bỏ đi, tuy không biết là muốn đi đâu nhưng dù sao cũng là bỏ đi.
Thẩm Diên Dũng cầm tay cô, tức giận, vung mạnh tay, Lưu San đứng không vững nên ngã sấp xuống mặt đất, cô khó hiểu nhìn anh rồi cũng nhất thời tức giận, đang định phát cáu thì nghĩ lại, đã nói là phải kềm chế rồi mà?
Cô nhịn xuống, lồm cồm bò dậy, mím môi cự lại ánh mắt bén ngót như muốn ăn thịt người của Thẩm Diên Dũng.
"Chơi vui không?" Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Lưu San trừng mắt rồi nhìn vào khoảng không bên cạnh.
Thẩm Diên Dũng thấy bộ dạng kiêu ngạo không nghe lời của cô lại càng tức giận, không tìm thấy cô khiến anh sắp phát điên đến nơi, thần kinh căng thẳng, vừa sốt ruột vừa lo lắng, lại vừa hoang mang tức giận, tất cả cảm xúc cùng kết hợp lại một chỗ, khiến anh như sắp nổ tung đến nơi.
Anh không thể chịu được việc lại đánh mất cô lần nữa.
"Nói đi." Thẩm Diên Dũng lớn tiếng ra lệnh, vì tức giận nên lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt hơn.
"Anh muốn em nói gì, tôi không có chơi, chơi cái gì mà chơi! Chơi vui gì, không hiểu.” Lưu San vẫn không thể kềm chế được lửa giận của chính mình.
"Cho nên, em mới cố tình biến mất, cố tình làm cho anh phải sốt ruột, cố tình bỏ trốn, nói thật đi!" Thẩm Diên Dũng nhận định luôn, trong mắt bùng lên ngọn lửa, hừng hực thiêu đốt.
"Cố tình biến mất gì chứ, cố tình làm cho anh sốt ruột gì chứ, cố tình bỏ trốn gì chứ, chúng ta đang ở trên tàu của anh, tôi biến mất được sao? Trốn tránh được sao?
Anh bảo tôi đi ra, được thôi, tôi đi ra, nhưng tôi có thể đi đâu được, cho nên mới chọn căn phòng gần phòng đọc sách của anh nhất để vào ngủ.
Di động bị tịch thu, ở trong này lại không có bạn bè, cũng không có lấy một người có thể nói chuyện được, ngoại trừ ngủ ra thì tôi còn có thể làm được gì!
Anh hở một chút là tức giận, hở một chút là tức giận, tôi không làm gì sai anh cũng tức giận, tại sao anh phải tức giận với tôi, tôi làm gì sai chứ.
Vì anh mà mà mẹ tôi đã chết, vì anh mà tôi không có nhà, vì anh nên tôi mởi trở nên cô đơn lạnh lẽo, anh còn nổi giận với tôi, anh có quyền gì mà tức giận với tôi!" Lưu San lại càng phẫn nộ đáp trả.
Cô nhớ tới mẹ của mình, nhớ tới ba của mình, nhớ về quá khứ.
Có một số việc, cô không muốn nhớ lại, nhớ lại sẽ đau khổ, nhưng có những lúc nhớ lại đúng là đau khổ thật.
Nếu không phải Thẩm Diên Dũng bám lấy cô, dùng cha mẹ cô để uy hiếp cô, thì tại sao cô lại phải rời xa cha mẹ, đau lòng vì cha mẹ.
Mẹ cô phải chết, xét đến cùng, Thẩm Diên Dũng cũng có trách nhiệm.
Một mình cô đang yên ổn tại sao có thể kết oán với những kẻ thù như vậy.
Lưu San quay đi, nước mắt tràn mi, lau đi rồi mà nước mắt vẫn chảy, lại lau rồi lại chảy, dứt khoát không lau nữa, trái lại không muốn khóc nữa.
Khóc thì có ích gì chứ, Thẩm Diên Dũng vẫn ức hiếp cô, từ nhỏ đã vậy rồi.
Thẩm Diên Dũng thấy cô khóc, trái tim quặn đau, cơn bực tức dần dần biến mất.
Giang Diệp nói thích cô hình như không phải giả.
Người khác anh không quan tâm, cũng cảm thấy chẳng thể qua mặt được anh, mà nếu có qua mặt anhthì anhcũng sẽ khiến cho kẻ đó chết thảm.
Nhưng Giang Diệp là người mà anh kiêng kỵ.
Anhkhông chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, khí chất trưởng thành, trầm ổn, lại có thần thái hơn người, những điều này anhchưa từng thấy trên người một ai khác, là một người đàn ông thần bí, có nội hàm, lại cao thâm khó lường.
Anhthực sự sợ cô sẽ bị cướp đi.
Giang Diệp càng thoải mái, cởi mở anhlại càng băn khoăn, càng thiếu tự tin lại càng cáu kỉnh, biết rõ là không nên nhưng lại khống chế không được.
Đối mặt với chuyện của mình anh lại càng không có lý trí, cảm xúc lại càng không ổn định.
Anh ôm lấy cô từ phía sau.
Lưu San xoay eo chống cự.
Anh vùi đầu vào hõm gáy của cô, hít sâu một hơi.
Rõ ràng sữa tắm và dầu gội mà cô dùng là cùng một loại với anh nhưng anh lại cảm thấy một mùi hương đặc biệt trên người cô, không nói lời nào.
"Anh làm gì vậy, vừa rồi còn không phải đang nổi giận với tôi sao?" Giọng điệu của Lưu San xen chút oán giận.
"Anh tưởng em bỏ đi rồi, tìm khắp nơi mà không thấy." Giọng nói của Thẩm Diên Dũng hơi nghẹn ngào.
"Tôi có thể bỏ đi đâu chứ? Đang ở trên tàu, là anh bảo tôi đi, tôi cũng không biết phải đi đâu? Anh còn tịch thu di dộng của tôi nữa, đều là lỗi của anh." Lưu San nhìn anh, rõ ràng người nên cảm thấy tủi thân là cô, được không?
Cô thấy hai mắt Thẩm Diên Dũng hơi đỏ thì trong lòng liền hoảng sợ, anh cũng sắp khóc rồi sao?
Trong ấn tượng, hình như anhchưa từng khóc.
Anhnhư vậy ngược lại càng khiến cô có cảm giác khác lạ, vừa có cảm giác chua xót, vừa có tâm trạng khó nói nên lời, có thể là đau lòng chăng.
Cô cũng không muốn so đo cùng anh, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm nên quay lại đối mặt với anh: “Đừng nóng giận, được không? Vừa rồi em vạch trần anh khi anh đang nói chuyện điện thoại, là em không tốt, em lúc nào cũng nói năng mà không suy nghĩ, anh cũng biết mà, lần sau em sẽ sửa, sẽ cố gắng mà.”
Thẩm Diên Dũng nựng mặt cô, bờ môi lạnh như băng bao phủ lấy môi của cô, hôn sâu thật sâu rồi trầm giọng nói: "Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng đừng rời bỏ anh."
Lưu San dừng một chút.
Trước khi đi ngủ, cô đã hạ quyết tâm phải rời khỏi đây nên không có thời gian trả lời anh.
Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng lại lạnh đi, hai bàn tay ấm áp cũng lạnh đi: “Em vẫn còn muốn rời đi đúng không, em quay về chỉ vì muốn lợi dụng anh để báo thù, báo thù xong thì sẽ chuẩn bị bỏ đi, đúng chứ.”
Lưu San cảm thấy anh lại nổi giận nên vội vàng nói: "Cũng không phải."
"Vậy thì là gì?" Thẩm Diên Dũng hỏi dồn.
Sự kềm chế mà cô có được sắp bị Thẩm Diên Dũng làm cho bay biến: “Những lúc anh đối tốt với em thì em không muốn đi nhưng những lúc anh đối với em không tốt thì em liền lập tức muốn bỏ đi."
Thẩm Diên Dũng giật mình.
Đây đúng là tính cách phù hợp với Lưu San.
"Dù sao thì sau này cũng không được phép bỏ đi, nếu em lại chạy thì anh cam đoan, sau khi bắt được em về, anh sẽ đánh gãy chân em, rạch nát mặt em, em không tin thì cứ thử xem?" Thẩm Diên Dũng cảnh cáo.
Thật ra anhchỉ dọa cô mà thôi vì biết cô thích xinh đẹp, sợ đau.
Nếu cô đi thật thì anhsẽ đau lòng đến chết mất.
"Chẳng phải anh thích em sao?" Lưu San ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy hơi sợ: “Có cảm giác hơi giống biến thái."
"Cho nên em đừng chạy." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Lưu San không muốn xoáy vào vấn đề này nữa nên xoa xoa bụng, lảng sang chuyện khác: "Thẩm Diên Dũng, em đói bụng rồi, có đồ ăn khuya không?"
Thẩm Diên Dũng bình tĩnh nhìn cô.
Lưu San sợ anhvẫn còn nổi giận nên mới kiễng chân hôn lên môi anhmột cái: “Ăn no mới có sức làm việc, anh còn muốn hay không?"
Thẩm Diên Dũng ôm eo kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
Cô sắp tắt thở đến nơi nên đẩy vai anhra, nhưng nghĩ tới việc anhsẽ tức giận nên đổi thành ôm cổ anh, ra vẻ tươi cười: “Vẫn còn tức giận sao, vậy em cần mấy ngày để phải tu khổ hạnh vậy."
"Em khổ không nổi đâu. Về phòng trước đi, lát nữa anh sẽ bảo người đưa đến tận phòng." Thẩm Diên Dũng khàn giọng nói.
Lưu San nhoẻn miệng cười rồi đưa tay bẹo má anh: “Vừa rồi làmem sợ muốn chết, vẫn là bộ dạng như bây giờ đáng yêu hơn."
"Đáng thương là không ai yêu hết!" Thẩm Diên Dũng nói những lời quái lạ.
"Làm gì có, những người yêu anh có lẽ hai xe lửa chất cũng không hết nữa là." Lưu San nịnh nọt.
“Nhưng người mà anh muốn chỉ có mỗi em thôi." Thẩm Diên Dũng nói một cách thành thật.