Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 268: Trở Thành Người Của Phụ Nữ Của Anh Ta​




Tô Khánh Nam hơi nhếch khóe môi lên.
Cô ở đây, thật tốt.
“Em nghỉ ngơi đi, muộn rồi, có chuyện gì mai rồi nói, anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh.” Tô Khánh Nam thỏa hiệp, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại cho Bạch Nguyệt.
Cô giống như một con gà trống bại trận, hai vai rũ xuống, vô lực ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cuộc đời con người vốn dĩ là sự đánh cược, nếu thắng thì vui mừng khôn tả, còn nếu thua thì bắt đầu lại từ đầu.
Cô nằm trên ghế sô pha nghỉ một lát, rồi khóa cửa, đi vào nhà tắm, tắm rửa lại, giặt quần áo, lúc lên giường nằm thì đã là ba giờ sáng.
Cô nằm trên giường, trong đầu cứ nghĩ mãi về cảnh lúc nãy cô và Cố Lăng Kiệt với nhau, tầm mắt mờ mịt dần, rồi nhắm mắt lại.
Cô phải ngủ, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, cô bắt buộc phải có mười hai phần tinh thần.
Cô ngủ đến mười giờ hai mươi trưa hôm sau thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nhìn thì là Lưu San gọi đến, ngừng một lát, cô bắt máy: “Chị San à?”
“Tiểu Bạch, cậu đang ở đâu? Gặp tớ một lát được không?” Lưu San buồn bực nói.
“Tớ đang ở thành phố Kim Dương, sao thế?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
“Cậu có nhớ lần trước chúng ta cùng đến câu lạc bộ phụ nữ không? Chẳng phải là tớ bị người ta này kia sao?”
“Tớ nhớ, tìm ra được người đàn ông đó là ai chưa?” Bạch Nguyệt đoán.
“Tớ chưa, nhưng mà, tớ có thai rồi.” Lưu San chán không muốn nói.
“Sao cơ?” Bạch Nguyệt kinh ngạc, ngồi bật dậy: “Làm xong cậu không uống thuốc à? Chẳng phải tớ đã dặn cậu là phải đi kiểm tra sao?”
“Tớ đi kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, tớ thấy người đàn ông kia vẫn luôn dùng các biện pháp an toàn, anh ta đã làm rồi, tớ nghĩ uống thuốc hại cơ thể nên không uống thuốc tránh thai, tớ không ngờ vẫn có thể để lọt.” Lưu San hoang mang, thở dài.
“Chị San à, cậu nghe tớ nói, bây giờ cậu không có bạn trai cũng chưa kết hôn, sinh em bé ra sẽ bị người ta dị nghị, cũng sẽ hủy hoại tiền đồ bản thân, không thể giữ lại đứa bé được.” Bạch Nguyệt nói với vẻ nghiêm trọng.
Lưu San trầm mặc hồi lâu.
Bạch Nguyệt có thể thấy Lưu San đang do dự.
Do dự là bởi vì thật ra cô ấy cũng có suy nghĩ riêng, chỉ là, bản thân không hoàn toàn chắc chắn.
Cô ấy muốn có được đáp án giống cô ấy, nếu không phải thì cô ấy sẽ trầm mặc.
Bạch Nguyệt sốt ruột giống như kiến trên chảo lửa, dậy khỏi giường, đi ra chỗ cửa sổ, nghiêm túc nói: “Chị San, cậu chưa kết hôn đã có thai, sẽ là một vết nhơ cả đời trong lai lịch của cậu, có khi cả vị trí trong quân khu cậu cũng không giữ được đâu.”
“Sau này tớ sẽ cố gắng học, về làm bác sĩ khoa sản chắc là được, bố tớ làm viện trưởng.” Lưu San khẽ nói.
“Nhưng con cậu không có hộ khẩu, cũng không được cho vào hộ khẩu, bố cậu cho dù vì cậu mà không cần thể diện, nhưng dù cậu có quay về làm bác sỹ khoa sản thì những đồng nghiệp, bệnh nhân, và cả người nhà bệnh nhân cũng sẽ chỉ trỏ cậu, cậu rất khó có được sự tôn trọng của nhà đẻ.
Cho dù nhà đẻ chấp nhận cậu, bọn họ liệu có tiếp nhận con cậu không?
Cho dù bọn họ tiếp nhận con cậu, sau này nếu cậu và chồng tương lai của cậu sinh một đứa con, thì đứa con bây giờ của cậu phải làm sao?
Chẳng lẽ cậu muốn nó sống cả đời không vui vẻ sao?
Lưu San, cậu hãy nghĩ cho kỹ.” Bạch Nguyệt nặng nề nói.
“Tiểu Bạch, tớ đã tuyệt vọng rồi, không có ai lấy tớ đâu, tớ có giảm bớt yêu cầu thì cũng chẳng tìm nổi một người bạn trai, sau này sẽ cô đơn đến già thôi.” Lưu San bối rối nói.
“Cậu xinh đẹp như thế, tính cách lại tốt, sao lại không có ai lấy cậu chứ?”
“Năm nay tớ hai mươi bảy tuổi, tớ nhớ lúc tớ khoảng 23, 24 tuổi, có rất nhiều người thích tớ, bây giờ tớ bị áp lực cuộc sống, không còn tự tin nữa, thôi cứ để tớ suy nghĩ xem.” Lưu San buồn rầu, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt càng nghĩ càng không cảm thấy yên tâm về Lưu San, cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, cũng chẳng trang điểm, xách túi ra khỏi nhà.
Tô Khánh Nam đã dậy từ sớm, ngồi trước máy tính làm việc, nhìn thấy Bạch Nguyệt, anh ta nở nụ cười, hỏi: “Em vừa dậy à?”
“Lưu San xảy ra chuyện rồi, bây giờ tôi phải về thành phố A.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Tô Khánh Nam gập máy tính lại: “Chẳng phải em đang nhận gia sư ba tháng cho một nhà à?”
“Đúng rồi, về chuyện này, Tô Khánh Nam, anh có cách nào tìm được một dong binh không, mỗi tháng tôi sẽ trả cho ngươi đó 70 triệu, yêu cầu người đó giúp tôi bảo vệ một học sinh, đồng thời theo dõi hành vi của học sinh đó, bất cứ việc gì cũng phải báo cáo lại với tôi.”
“Được, nhưng mà, nhanh nhất cũng phải một ngày, dong binh mới kịp tới, em có vội về thành phố A không?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt tính toán thời gian mang thai của Lưu San, hình như cũng chưa tới một tháng, cho dù sảy thai, cũng phải bốn mươi chín ngày sau, cô không vội về thành phố A.
Cô không được loạn, phải bình tĩnh, dần dần, Bạch Nguyệt cũng bình tĩnh trở lại,
Cô nhìn Tô Khánh Nam lắc đầu, sờ sờ mũi: “Tôi căng thẳng quá, thật ra thì tôi không vội.”
“Thật ra, chuyện của Lưu San em không cần lo lắng, cô ấy có phúc đấy, chắc là sẽ được hưởng phúc nhanh thôi” Tô Khánh Nam đoán đoán nói.
“Sao anh biết?” Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam với vẻ hoài nghi.
Anh ta bí mật điều tra tất cả các quan chức, có thể đã biết một số chuyện bí mật nào đó.
“Em muốn biết à, đi ăn sáng với anh, anh từ từ nói cho em nghe.” Tô Khánh Nam cười, hất cằm về phía cửa.
Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ cũng đã qua thời gian ăn sáng: “Được, tôi mời anh.”
Cô đi ra khỏi phòng.
Bọn họ đến nhà hàng Phúc Xuyên Lâu ở gần đó ăn sáng.
Bởi vì đã qua thời gian ăn sáng nên khách không đông.
Bạch Nguyệt đi lên lầu, gọi mấy loại bánh bao khác nhau, ngoài ra còn gọi thêm hai bát súp.
“Anh nói đi.” Bạch Nguyệt sốt ruột chuyện của Lưu San.
“Em còn nhớ Thẩm Diên Dũng chứ?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt cũng có chút ấn tượng với người này, hình như là con trai của tổng thống, lúc cùng đi xem mắt với Lưu San cô có gặp qua, nhìn có vẻ xấu xa, lăng nhăng, cũng là gã đàn ông cướp đêm đầu tiên của Lưu San, lúc đó, còn bị Tô Khánh Nam chụp được, uy hiếp cô ấy.
“Thì sao?”
“Anh ta thích Lưu San.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Đúng là tin buồn, Lưu San không thích anh ta, hoặc nên nói là, cô ấy ghét anh ta.” Bạch Nguyệt không vui nói.
“Anh ta là điện hạ, là con trai của tổng thống, nếu không có gì bất ngờ, cuộc tranh cử tổng thống lần này, e là, Lưu San không thoát được.” Tô Khánh Nam đoán nói.
“Không tránh được là ý gì? Thẩm Diên Dũng sẽ cưới Lưu San à?” Bạch Nguyệt nghi nhờ, trong đầu xẹt qua nhiều suy nghĩ.
“Chắc là không, thân phận Thẩm Diên Dũng tôn quý, vừa mới nhậm chức tổng thổng, chắc chắn sẽ có nhiều người tố cáo, cha anh ta chắc đã giúp anh ta lựa chọn các cô gái giúp anh ta củng cố địa vị, nhưng, Thẩm Diên Dũng bí mật thu nạp Lưu San làm người phụ nữ của anh ta, cũng là chuyện có thể.”
“Bí mật?” Bạch Nguyệt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, máu như ngừng chảy,
Nếu Thẩm Diên Dũng cưới Lưu San, thì có lẽ cô sẽ suy nghĩ để làm cầu nối cho cô bạn thân, nhưng, Thẩm Diên Dũng căn bản không muốn lấy Lưu San thì cô không cần nghĩ nữa.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK