Chương 803: Thuận Theo Tự Nhiên Là Được
CHƯƠNG 803: THUẬN THEO TỰ NHIÊN LÀ ĐƯỢC
Những ngày tháng thư giãn lại có người yêu ở bên cạnh trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ hai.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt đến sân bay đón vợ chồng Từ Trường An.
Chuyến bay của họ không bị trễ giờ và đã đến Seattle như bình thường.
Từ Trường An xách theo hai cái vali, một cái balo lớn và một cái túi lớn bước ra ngoài, vợ anh đẩy đứa nhỏ bước ra.
Bạch Nguyệt vẫy tay.
Từ Trường An nhếch mép và khi nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đứng bên Bạch Nguyệt, anh hơi sững sờ.
Anh và Cố Lăng Kiệt đã không gặp vài năm, năm xưa đã rất thu hút người nhìn, Cố Lăng Kiệt bây giờ vẫn điển trai ngoạn mục như thế.
Hơn nữa, năm tháng đã rất khoan thai cho người đàn ông này, khuôn mặt anh ta dường như không thay đổi cũng không già đi.
Anh bước lên trước chào hỏi với Cố Lăng Kiệt: “Chào anh.”
Cố Lăng Kiệt rất lạnh lùng, chỉ đáp lại một tiếng.
“Học trưởng, lên xe trước đi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Bạch Nguyệt nói rồi nhận lấy chiếc vali trong tay Từ Trường An.
Cố Lăng Kiệt đau lòng Bạch Nguyệt liền xách lấy chiếc vali từ trong tay Bạch Nguyệt.
Tay Từ Trường An trống rỗng nên đẩy xe giúp vợ, anh đau lòng cho vợ rồi nói: “Kiều Kiều vẫn chưa đảo lại múi giờ nên đau đầu, để Kiều Kiều ngủ lát trước đi.”
“Được, vậy quay về và để hành lý trước.” Bạch nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt lái xe.
Vợ của Từ Trường An quá nhức đầu, cô ta dựa lên ghế nghỉ ngơi, Bạch Nguyệt giúp Từ Trường An bế lấy đứa nhỏ.
Con của anh đã hai tuổi rồi, biết nói chuyện, lớn hơn một chút, hơi xấu hổ nhưng luôn là tiểu bí mật, rất đáng yêu.
“Gọi dì đi.” Bạch Nguyệt nói: “Dì có rất nhiều kẹo ngon đó.”
“Dì.” Thằng bé kêu lên.
Bạch Nguyệt vốn đã chuẩn bị quà cho thằng bé, lấy một cây kẹo mút ra đưa cho nó.
“Thằng bé thích ăn kẹo nhất, thấy kẹo là sáng mắt lên.” Từ Trường An nói với vẻ bất lực.
“Kẹo này được làm từ sữa bột, không ngọt lắm, trẻ nhỏ có thể ăn được, bổ sung canxi.” Bạch Nguyệt giải thích.
Từ Trường An nhìn thoáng qua thằng bé, thấy nó đang ngậm kẹo trông rất vui: “Vẫn là em chu đáo nhất.”
“Đợi sau khi Kiều Kiều ngủ thì em đưa anh đến nhà hàng tương lai của anh, buổi tối kinh doanh không tệ, trước mắt đã trong tình trạng ổn định lợi nhuận, anh không cần phải quản lý, có người phụ trách chuyên môn, anh chỉ cần đến kiểm sổ vào mỗi cuối tháng, xem lợi nhuận là bao nhiêu là được, nếu lợi nhuận nhiều thì phát lì xì cho nhân viên, họ cũng rất vui đấy.” Bạch Nguyệt nói.
“Anh trông coi nhà hàng giúp em là được, còn lợi nhuận thì anh sẽ gửi cho em toàn bộ.” Từ Trường An nói.
“Không cần đâu, anh biết em không thiếu tiền mà, nhà của em cần hai người trông coi đấy, quan trọng nhất là những cây cỏ của em.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Không thành vấn đề, Kiều Kiều rất thích trồng hoa.”
“Bên phòng khám có một bác sĩ tâm lý và một trợ lý vừa được tuyển vào, trợ lý này cũng tốt nghiệp ngành tâm lý học, người nước A, những chuyện khác anh tự quyết định đi. Năng lực tâm lý học của học trưởng mạnh hơn em, chắc chắn sẽ làm tốt hơn em nhiều.” Bạch Nguyệt nói.
“Nào mạnh hơn em được, thuật thôi miên của em là tài năng xuất chúng trong ngành, anh kém hơn em rất nhiều, hơn nữa khía cạnh này dựa vào danh tiếng, danh tiếng càng tốt thì bệnh nhân càng tin cậy, bệnh nhân càng tin cậy thì càng có khả năng chữa lành. Anh sẽ cố gắng hết sức.”
“Bên Mỹ rất nhiều người có vấn đề về tâm lý, khác với tình trạng bên nước A, ở nước A, nếu khám bác sĩ tâm lý thì sẽ có rất nhiều người cảm thấy người này có phải bị bệnh thần kinh không, vì vậy để không bị người khác nói, rất nhiều người cho dù có vấn đề tâm lý cũng không dám đi khám bác sĩ.”
“Bây giờ tiết tấu của rất nhiều thành phố bên nước A đều rất nhanh, các vấn đề khác nhau về tâm lý đã xuất hiện, đặc biệt tập trung vào những người sinh năm 80, 90, hơn nữa quan niệm của họ cũng tương đối cởi mở, rất nhiều người đến tư vấn, nhưng khác với Mỹ, bên Mỹ dù thất tình thôi cũng cần sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý, còn bên đó trừ khi mắc bệnh trầm cảm nặng, nếu không họ sẽ không đến tìm sự giúp đỡ đâu.” Từ Trường An cũng cảm thán.
“Vì vậy anh làm tốt ở bên Mỹ đi, còn về danh tiếng, chỉ cần đồn thổi lên là được, lúc em đi sẽ viết một thư giới thiệu cho anh, tìm vài người bạn truyền thông tuyên truyền cho anh, vậy thì không có vấn đề gì nữa.”
“Bạch Nguyệt, ân huệ của em anh sẽ nhớ mãi trong lòng, sau này nếu cần giúp đỡ cứ việc đến tìm anh, anh sẽ bất chấp gian nguy, không tiếc bất cứ gì cả.” Từ Trường An nói một cách chính nghĩa.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Được đó.”
Trong lúc trò chuyện, họ đã đến nhà.
Từ Trường An gọi Từ Kiều dậy.
Cố Lăng Kiệt phụ lấy hành lý, Bạch Nguyệt ôm lấy thằng bé, nói với họ ngủ ở phòng nào.
Họ sắp xếp hành lý đơn giản, vợ của Từ Trường An vừa nằm lên giường đã ngủ thiếp đi.
Từ Trường An bước ra ngoài.
“Chị ấy vẫn ổn chứ?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Múi giờ chưa đảo lại được, đầu rất đau, ngủ một lát trước, khi về mua một ít bánh mì là được.” Từ Trường An đóng cửa lại.
“Ừm, trong tủ lạnh có nước, anh để trên đầu giường chị ấy đi, nếu chị ấy muốn uống thì có thể uống được.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Được, nhưng em đợi anh một lát, anh đi pha sữa cho thằng bé trước.”
Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng pha sữa của Từ Trường An, trong đầu lóe lên cảnh Cố Lăng Kiệt pha sữa.
“Khi em không ở đây, anh cũng chăm sóc con chúng ta như vậy sao?” Bạch Nguyệt hỏi Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh.
“Những ngày anh chăm sóc Thủ Thủ không nhiều, chủ yếu là mẹ chăm sóc, còn có cô gái mà em giữ lại, may rằng cô gái đó giúp đỡ trông nom thằng bé, nếu không có thể mẹ sẽ làm không xuể, dù sao thì mẹ còn phải trông chừng công ty.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Cô gái?” Trong đầu Bạch Nguyệt không có một người như thế, không nhớ chút nào cả.
“Chính là người đã chăm sóc cho con chúng ta ở căn cứ, cô ta đã chăm sóc từ khi Thủ Thủ ra đời, vốn cô ta học ngành Y, chăm sóc giúp và đã làm rất tốt.”
Bạch Nguyệt gật đầu, vẫn không nhớ ra nhưng cũng không vội, đợi khi cô về nước sẽ gặp được.
Từ Trường An pha sữa cho con xong, thử nhiệt độ trước rồi đưa cho con.
Con của anh ta rất ngoan, cầm lấy sữa và uống một cách ngon lành.
Từ Trường An để thằng bé vào trong xe đẩy, nói với Bạch Nguyệt: “Đi thôi.”
Bạch Nguyệt đưa Từ Trường An đến tiệm hải sản.
Thằng bé uống hết sữa liền ngủ say.
May rằng mang theo xe đẩy, đúng lúc cho thằng bé ngủ trong xe.
Từ Trường An đắp chăn cho thằng bé.
Họ vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
“Bạch Nguyệt, em muốn khôi phục trí nhớ không?” Từ Trường An hỏi.
“Hmm...” Bạch Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ: “Em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, không có những ký ức trong quá khứ, có Cố Lăng Kiệt có thể nhắc nhở em, sau khi khôi phục thì cũng có lợi, chính là sẽ không thấy xa lạ với mọi người, suy cho cùng đó cũng là những trải nghiệm trong quá khứ của em, mất đi có chút đáng tiếc, thuận theo tự nhiên đi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nhớ lại.”
Từ Trường An muốn nói lại thôi.
“Thế nào? Anh có điều muốn nói với em ư?” Bạch Nguyệt nhận ra điều bất thường.
Từ Trường An mỉm cười, nhìn bây giờ họ hạnh phúc như vậy, anh vẫn chọn cách giấu diếm.
Như Bạch Nguyệt đã nói, mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.