Chương 1374: Thích, Bản Thân Biết Là Được Rồi
CHƯƠNG 1374: THÍCH, BẢN THÂN BIẾT LÀ ĐƯỢC RỒI
Đây là cuộc họp đầu tiên từ khi cô tiếp nhận chức bộ trưởng nên cô rất xem trọng, cũng không được có suy nghĩ linh tinh.
Buổi chiều cô mở cuộc họp, đánh thẳng vào trọng điểm, trên thực tế, cũng là nói cho mọi người, cô đã tiếp nhận bộ ngoại giao, hơn nữa, có năng lực gánh vác bởi vì cô đối với tất cả công việc đều đã nắm rõ, hơn nữa còn đưa ra một số vấn đề và ý kiến của bản thân, còn xác định bước tiếp theo nên làm theo kế hoạch gì.
Cuộc họp kết thúc vào 6 giờ chiều, vượt quá thời gian tan làm.
Cô nhìn điện thoại trong tay, Hạng Thịnh Duật không có gọi điện cho cô, cũng không gửi tin nhắn, trong lòng cô càng thêm lạc lõng.
Muốn gửi tin nhắn cho Hạng Thịnh Duật, thế nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là nhịn.
Cô gửi tin nhắn cho Sở Nguyên: “Tôi đã tan làm rồi, anh qua đây đón tôi đi.”
“Tôi đã ở dưới lầu rồi.” Sở Nguyên nói.
Mục Uyển xuống lầu, Sở Nguyên đã đứng trước xe, mặt mày không có biểu cảm mở cửa xe.
Mục Uyển lên xe, Sở Nguyên ngồi vào ghế lái, nói: “Tiên sinh gọi điện cho tôi, hỏi tôi có phải đã nhắc nhở phu nhân gọi điện không vào lúc 3 giờ chiều nay.”
Sở Nguyên lại nói thêm một câu.
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng.
“Tôi nói là tôi nhắc phu nhân, ta là nói sự thật, nếu như tôi không nhắc phu nhân, phu nhân sẽ không gọi cho tiên sinh.” Sở Nguyên nói một mạch và có chút không vui.
Ánh mắt của Mục Uyển lạnh đi vài phần: “Cho nên, anh muốn nói cái gì?”
“Tiên sinh đối với phu nhân tốt như vậy, phu nhân nên biết, chỉ là gọi một cuộc cho ngài ấy, quan tâm ngài ấy một chút, cái này rất khó sao? Hay là trái tim của phu nhân được làm từ sắt, một chút cảm động cũng không có, thích phu nhân cũng không có được bất cứ hồi báo gì.” Sở Nguyên tức giận nói.
Mục Uyển càng thêm phát hỏa, ánh mắt sắc bén quét qua Sở Nguyên: “Tôi và anh ấy không tốt, không phải là mong ước của anh sao? Anh sao không biết, tôi là đang bảo vệ tình yêu của chúng tôi, quá nhiệt tình, phần nhiệt tình này sẽ mất đi càng nhanh, không nhiệt tình cũng như dòng nước chảy, tôi có cách xử sự của tôi, các anh có cách của mình, các anh có thể không đồng tình, không thích hợp, nhưng không có quyền đứng trước mặt của tôi mà chỉ trích tôi, tôi dựa vào đâu mà phải trách móc chính tôi.”
“Nếu như tôi không mong phu nhân và tiên sinh tốt thì sẽ không nói những thứ này với phu nhân.”
“Anh nói cái gì, nói tôi không thích anh ấy, anh sao biết tôi không thích anh ấy, anh không phải người trong cuộc, tình yêu như ly nước nóng lạnh vậy và tôi biết mình có yêu hay không yêu.”
“Người ngoài như tôi cũng nhìn ra được là không yêu, phu nhân bảo tiên sinh làm sao nhìn ra cái thích của phu nhân đây.”
“Không nhìn ra thì không nhìn ra, anh ấy có thể chọn không yêu, cũng có thể chọn không kết hôn.” Mục Uyển nói rất đanh thép.
“Phu nhân không để ý ngài ấy có cần phu nhân không, có yêu phu nhân không, có kết hôn không, phu nhân vẫn còn nói là thích, tôi không hiểu thích ở chỗ nào, ngài ấy thích phu nhân, phu nhân nên đáp lại, như thế này mới đúng không phải sao? Tiên sinh trước khi đi vì phu nhân sắp xếp bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, còn chuẩn bị cả hoa hồng, quà tặng người vì sợ khi ngài ấy không ở đây, phu nhân sẽ nhớ ngài ấy, còn phu nhân thì sao? Phu nhân đã chuẩn bị cái gì cho ngài ấy?” Sở Nguyên trách móc.
“Tôi vì anh ấy chuẩn bị cái gì không cần phải nói với anh, tôi thích anh ấy hay không, cũng là chuyện của tôi, nếu như anh ấy cảm thấy không thích, có thể không yêu tôi, đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, dừng xe đi, anh không cần đưa tôi về nữa, tôi tự mình cũng có thể vờ.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
“Phu nhân kêu tôi bây giờ dừng xe để người tự đi về, nói không chừng có rất nhiều người muốn ám sát phu nhân, hơn nữa, cho dù không bị ám sát, cũng sẽ có người nìn, phu nhân sẽ tạo nên náo động, vẫn sẽ khiến tiên sinh không yên tâm.” Sở Nguyên nhíu mày tiếp tục lái xe.
“Tôi bị ám sát, hay bị nhìn, hay tạo thành náo động, đều là chuyện của tôi, anh bây giờ chỉ cần dừng xe là được, tôi muốn ra ngoài, chờ sau khi tôi về, tôi vẫn sẽ làm theo như cũ, tôi rất phản cảm khi bị hạn chế tự do, ngoài ra, tôi cũng có thể nói rõ ràng với anh, tôi xuống xe, là vì không muốn ngồi chung một chiếc xe với anh, nếu như Hạng Thịnh Duật hỏi anh nguyên nhân, với sự thẳng thắn cho anh, chắc sẽ không nói bởi vì anh đâu nhỉ?” Mục Uyển mỉa mai nói.
“Là tự phu nhân không gọi điện cho tiên sinh, phu nhân bây giờ lại trách tôi nói, cho nên muốn hại tôi sao?” Tính khi của Sở Nguyên rất kém.
“Tôi không có trách anh nói, mà là cảm thấy anh không nên can thiệp vào cuộc sống của tôi, đối với tình cảm của tôi mà chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên, anh cảm thấy anh có thể nói, cho nên tôi cũng có thể tức giận.” Mục Uyển nói, ánh mắt vẫn rất lạnh: “Cho nên, bây giờ có thể để tôi xuống xe được chưa.”
Sở Nguyên không có dừng xe: “Tôi chỉ là cảm thấy tiên sinh đối với phu nhân tốt như vậy, là sắt đá cũng phải tan chảy.”
“Em trai của anh cũng nói với tôi câu này, nhưng như thế, tôi cảm thấy hai người nói với tôi có tác dụng sao? Nếu đã không có tác dụng, hà tất phải chọc tôi không vui.”
“Tôi chỉ là cảm thấy phu nhân đáng được tiên sinh thích.” Sở Nguyên đề cao giọng.
“Vậy anh nên nói với Hạng Thịnh Duật chứ không phải nói với tôi. Dừng xe.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
“Phu nhân nếu xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói với tiên sinh như thế nào!” Sở Nguyên âm lượng càng cao.
“Đó là chuyện của anh, không dừng xe phải không?” Mục Uyển đẩy cửa xe.
Sở Nguyên lo lắng cô thật sự nhảy ra khỏi xe thì lập tức dừng xe lại.
Mục Uyển đeo khẩu trang, mũ rồi đẩy cửa ra, ai cũng không mang, xuống xe.
Lữ Bá Vĩ nhìn thấy Mục Uyển xuống xe thì cũng xuống, rồi gọi điện cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn thấy là Lữ Bá Vĩ thì bắt máy.
“Phu nhân, tôi đang đứng ở phía sau cách phu nhân chừng 100 mét.” Lữ Bá Vĩ nói.
“Anh không cần cách xa vậy đâu, tôi muốn đến chỗ của Barney một chút, tâm trạng không tốt lắm.” Mục Uyển trực tiếp biểu đạt.
“Được, tôi bây giờ lái xe qua đón phu nhân, phu nhân đợi một chút.” Lữ Bá Vĩ nói.
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng rồi đứng ở bên ngoài chờ.
Mặt trời đã lặn, thời tiết dường như lạnh hơn.
Mục Uyển khép áo lại.
Lữ Bá Vĩ lái xe dừng ở trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển lên xe, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Có thể khiến phu nhân không vui, tôi nghĩ, cũng chỉ có thể là Hạng tiên sinh, hai ngươi lại mâu thuẫn rồi sao?” Lữ Bá Vĩ hỏi.
“Anh ấy cảm thấy tôi không có chủ động gọi cho anh ấy chính là không yêu anh ấy, nhưng tôi không muốn bày tỏ ra quá nhiều, sau khi người đàn ông có được một người phụ nữ, có thể sẽ không thích như vậy nữa.” Mục Uyển bày tỏ.
“Cũng không phải tất cả đàn ông đều như vậy.”
“Sau này ở bên nhau không phải bởi vì trách nhiệm sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Lữ Bá Vĩ hơi ngập ngừng, nhớ lại những chuyện bản thân đã trải qua,
Vợ của anh ta, bạn gái của anh ta.
“Kinh doanh là qua lại, thích cũng là qua lại, nhẫn nại là qua lại, bao dung cũng là qua lại, tất cả mọi chuyện đều có sự qua lại, tình cảm phải có hồi đáp mới trở nên tốt đẹp hơn, những cũng cần một đoạn thời gian thờ ơ, bởi vì bản thân cũng có lúc mệt mỏi, khi mệt mỏi thì không nên xuất hiện, cho đối phương tự do và thời gian, qua giai đoạn mệt mỏi, ngài ấy sẽ đặc biệt nhớ phu nhân thôi.” Lữ Bá Vĩ nói.