Chương 799: Lòng Người Thoải Mái
CHƯƠNG 799: LÒNG NGƯỜI THOẢI MÁI
"Là cái gì?" Đại sư Cổ Pháp hỏi.
"Có thể do từ nhỏ ngài đã ở trong chùa, rất có phật tính, năng lực lĩnh ngộ cũng cực cao, nhưng mà ngài thật muốn như thế cả đời sao? Dù sao ngài chưa trải qua tình yêu, tình bạn, bận rộn vì cuộc sống như người phàm tục, có lẽ, trải qua những thứ này rồi, ngài lại xuất gia, thì càng có thể dứt khoát với cuộc đời này." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Đại sư Cổ Pháp trầm tư, sâu kín nhìn Bạch Nguyệt: “Bây giờ thí chủ đã hiểu tình yêu chưa?"
"Tôi vừa thoát khỏi thân phận người trong cuộc, nỗ lực càng nhiều, mới có thể càng hèn mọn, đi lấy lòng, tiếp cận, đi dây dưa, bây giờ tôi yêu anh ấy ít hơn so với anh ấy yêu tôi, tôi có gì phải phàn nàn nữa. Trước đó tôi oán hận, thống khổ, khổ sở, khiếp đảm, cũng vì tôi yêu anh ấy, tôi đã yêu anh ấy, sao không cùng đi chiến thắng khó khăn."
"Sau khi chiến thắng khó khăn thì sao?" Đại sư Cổ Pháp gặng hỏi.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Sẽ tiến vào cuộc sống trà gạo dầu muối, dùng trái tim ôn hòa, sống cùng anh ấy, hay có thể cười nhìn hoa rơi nhàn nhã, đúng không, hơn nữa, có người cùng tu, càng có thể kiên định."
"Thí chủ lĩnh hội thấu triệt hơn tôi, cùng tu tốt hơn tu một mình, nhưng cũng càng khó, độ đắn đo cũng càng khó nắm chắc, nếu như có thể cùng tu, vậy thật đúng là không uổng công đời này." Đại sư Cổ Pháp vừa cười vừa nói.
"Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ đem hết khả năng, có lẽ là tôi lục căn chưa tận, một mình quá đau khổ với tôi" Bạch Nguyệt rủ mắt nói.
"Sau này thí chủ có việc gì đều có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ lắng nghe." Đại sư Cổ Pháp cam kết.
"Cảm ơn đại sư."
"Tôi nên cám ơn thí chủ, đã mở cho tôi một con đường mới, rất tốt."
"Vậy tôi đi về trước." Bạch Nguyệt nói.
Đại sư Cổ Pháp gật đầu, tiễn cô.
Bạch Nguyệt đi tới cửa thì nhìn thấy xe Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở đó.
Nếu như cứ thế này làm bạn, cũng tốt.
Cô đi tới xe của anh.
Nhìn thấy cô đi ra, anh lập tức xuống xe, lo lắng nhìn cô.
"Mấy ngày trước anh luôn bên cạnh em, thế mà em ngủ một giấc tỉnh thì anh lại không ở bên, nên em tức giận, em nổi giận rồi, anh lại đối với em ta không lạnh không nhạt, nên em không cần anh nữa. Anh có thể không đi theo, nhưng phải cho em biết, cảm giác băn khoăn không biết gì rất khó chịu, anh có thể làm được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Anh không hề đối với em không lạnh không nhạt."
"Anh làm em học nhiều năm tâm lý học như vậy uổng công?"
“Anh chỉ ghen mà thôi." Mặt Cố Lăng Kiệt hơi ửng đỏ.
Bạch Nguyệt nhếch miệng, tiến lên: "Anh ghen với cả hòa thượng sao, có phải hay không, đi thôi, về nhà ăn lẩu. đi xe anh nhé."
"Ừ." Cố Lăng Kiệt ngạc nhiên vui mừng.
Anh còn tưởng sau khi cô và đại sư Cổ Pháp tán gẫu, thì chủ ý đã định.
Anh mỉm cười.
Cố Lăng Kiệt lúc cười lên thật là dễ nhìn, kinh động như gặp thiên nhân.
Bạch Nguyệt cũng mỉm cười.
Trước đó cô giả vờ như không quan trọng, bên ngoài bình thản, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Buông xuống, cũng không chỉ buông xuống tình cảm, cũng có buông xuống chấp niệm.
Khoan dung, rộng lượng, không so đo, tâm trạng vẫn có thể bình thản.
Hơn nữa, người yêu nhau ở cùng nhau, sau khi buông xuống càng thản nhiên, nhẹ nhõm gấp bội.
Họ về đến nhà, nghênh đón họ chính là tiếng sủa của tiểu Bạch.
"Em định tìm vợ cho tiểu Bạch, anh cảm thấy thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi, mở dây an toàn từ trên xe bước xuống.
"Chờ sau khi về nước đi, tìm ở đây, anh sợ chúng không hiểu ngôn ngữ, cũng rất phiền phức." Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nói.
"Phì." Bạch Nguyệt bị anh chọc cười.
"Một lát nữa, em đưa chìa khóa xe cho anh, anh cho người lái xe của em về." Cố Lăng Kiệt nói.
"Trương Tinh Vũ còn đi theo em không?" Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Anh không thể để em gặp chút nguy hiểm nào, nếu em không thích, sau này, chuyện khác cậu ta đều không cần báo cáo với anh, chỉ cần báo cáo chuyện nguy hiểm với anh là được rồi, như vậy được không?"
Bạch Nguyệt gật đầu: "Chắc cậu ta cũng chưa ăn cơm, gọi cậu ta cùng ăn lẩu đi. Sau này có thể để cậu ta ở trong nhà, ở bên ngoài trốn tránh, ăn gió uống sương, cũng không tốt."
"Người của Ám Ảnh gần như đều vậy, em không cần lo lắng." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Ám Ảnh, cô cũng đã không nhớ rõ.
"Anh đi cho tiểu Bạch ăn, em đi chuẩn bị đồ ăn." Dứt lời, Bạch Nguyệt tiến vào phòng bếp.
Cố Lăng Kiệt đi cho tiểu Bạch ăn.
Cô chuẩn bị rất đơn giản, trước khi chuẩn bị làm viên thịt, đồng thời nấu chín, rửa sạch toàn bộ rau quả.
Cố Lăng Kiệt đi vào, rửa tay, nhìn cô: "Muốn đi bắt cá không?"
"Buổi trưa không ăn cá, vì nấu hơi tốn thời gian, hôm qua anh không ngủ, lát nữa ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi đi, sức khỏe mới quan trọng, sau này không cho được như thế nữa." Bạch Nguyệt nói.
Nhưng cô cũng phát hiện, Cố Lăng Kiệt rất bướng bỉnh, không nghe cô.
Nếu không phải anh tuân theo, nói không chừng cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Nên con người là mâu thuẫn, cô cũng không ngoại lệ.
Cô đã hi vọng anh có thể thích cô, cũng thương anh, vì thương mới hiểu được, bản thân mình thích anh.
Tiếng đập cửa vang lên
Bạch Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía cửa: "Ai vậy?"
"Chắc là Trương Tinh Vũ, anh gọi cậu ta tới." Cố Lăng Kiệt giải thích, anh đi mở cửa.
"Thủ trưởng." Trương Tinh Vũ cung kính đưa chìa khoá.
"Đi vào ăn cơm đi." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Trương Tinh Vũ, cô không hề nhớ người này.
Trương Tinh Vũ cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt, ánh mắt lấp lánh, không dám mở mắt nhìn Bạch Nguyệt.
"Anh làm việc gì chột dạ với tôi sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Không, không có, đương nhiên không có, tôi làm sao dám?" Trương Tinh Vũ lập tức nói, cúi đầu xuống.
"Dù anh làm việc gì chột dạ với tôi, khi anh nhìn thấy tôi thì chột dạ, chứng minh bản tính anh không xấu, nên tôi tha thứ cho anh." Bạch Nguyệt nói.
"Thật ư?" Trương Tinh Vũ ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Nên anh quả nhiên đã làm việc có lỗi với tôi."
Trương Tinh Vũ biết đã trúng kế, nhìn Cố Lăng Kiệt.
"Lúc trước, cậu ta làm việc dưới trướng Hình Thiên, nên luôn thấy áy náy với em, nhưng sau này đã trở về làm việc cho anh rồi." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt gật đầu: "Anh cũng đã tha thứ cho cậu ta rồi, em cũng chẳng còn gì để nói, ăn cơm thôi. Em đã chuẩn bị mì, lát ăn chưa no có thể ăn mì."
"Anh giúp em." Cố Lăng Kiệt đi vào phòng bếp, giúp Bạch Nguyệt bưng nồi ra.
Ngoài rau quả, Bạch Nguyệt còn chuẩn bị thịt dê cuốn, thịt bò cuốn, đều là trước đó cô để đông đá trong tủ lạnh.
Trương Tinh Vũ đói liếm bờ môi: "Từ khi tôi đến Seattle, thì chưa được ăn lẩu, hơi nhớ, thật nhớ năm ngoái, lúc sau tết bà chủ chuẩn bị lẩu, lần đó ăn thật thoải mái."
"Vậy cậu ăn nhiều một chút." Bạch Nguyệt nói, đưa bát cho họ rồi ngồi xuống.
Sau khi Cố Lăng Kiệt động đũa, Trương Tinh Vũ mới bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
"Hôm trước khi chúng tôi đi cắm trại dã ngoại, cậu cũng ở đây sao?" Bạch Nguyệt hỏi, mặt đỏ lên.
"Không ở, thủ trưởng bảo chúng ta không cần đi theo." Trương Tinh Vũ thẳng thắn nói.
"Ồ." Bạch Nguyệt thở dài một hơi, dù sao, việc họ làm khi dã ngoại, nếu như bị nghe thấy, cũng rất mất mặt...