Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1261: Anh Hôn Em, Em Không Thích Vậy Sao?​




CHƯƠNG 1261: ANH HÔN EM, EM KHÔNG THÍCH VẬY SAO?
“Hoàng thượng muốn bà chết, bà có tình nguyện chết không?” Hạng Thịnh Duật hỏi, nhếch khóe môi, giễu cợt, lại như đang cười trên nỗi đau của người khác, phu nhân Lan Ninh mặt trắng bệch: “Đương nhiên.”
Hạng Thịnh Duật nhướn mày: “Vậy nhớ lấy lời bà vừa nói, sau này đừng lật mặt đó, đi thôi.” Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển đi lên phía trước, sư thầy đưa cho mỗi người ba nén nhang, Mục Uyển nhìn linh cữu hoàng hậu.
Bà trông rất bình thản, điềm tĩnh, trang điểm tinh tế, thậm chí còn đẹp hơn cả ngày thường.
Cô phát giác có người đang nhìn mình, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang. Hình Thiên đứng đối diện cô, cạnh linh cữu. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy trong mắt anh là nỗi đau đớn luyến tiếc, hay là tình thâm bịn rịn? Ánh mắt đó, rất sâu rất rộng, như vũ trụ rộng lớn xa vời, lại sáng rõ, khiến người ta động lòng, khiến người ta mê đắm, nhưng lại là nơi cô không tới được.
Hạng Thịnh Duật nhận ra ánh mắt của Mục Uyển và Hình Thiên, anh kéo mạnh Mục Uyển, đè thấp giọng nói, khó chịu: “Em đang nhìn ai vậy, trước khi tới đã hứa là phải quên đi tất cả rồi mà, anh không phải Phó Ái Quốc đâu.” Mục Uyển cũng tự biết mình nhìn Hình Thiên hơi lâu.
Hạng Thịnh Duật thích cô, cô biết rõ tâm ý của anh. Nếu đổi lại là cô, người mình thích cứ nhìn người phụ nữ khác, cô cũng sẽ rất buồn.
“Không cẩn thận nhìn thấy.”
Mục Uyển dịu dàng nói, bàn tay nắm tay Mục Uyển của Hạng Thịnh Duật hơi siết: “Không cẩn thận nhìn tới 1 phút liền, nếu cố tình nhìn, có phải chỉ cần anh không quan tâm, em và anh ta có thể nhìn nhau cả ngày phải không?”
Mục Uyển biết lí do này của mình rất miễn cưỡng, nên cúi đầu không nói gì, cũng không muốn giảo biện. Hạng Thịnh Duật thấy cô như vậy thì rất bực bội, kéo cô sang một bên, qua cửa lách, vứt nhang trong tay cô đi, nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Mục Uyển không nghĩ được nhiều, cô mở mắt nhìn anh, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh. Hai người dựa quá sát, mắt cô lác cả mất, nên nhất quyết nhắm lại luôn.
Nghĩ lại thì, nếu cô chủ động một chút, có phải cơn giận này của Hạng Thịnh Duật sẽ vơi bớt hay không? Cô ôm eo anh, nhón chân, chủ động hôn, nhưng trong lòng thì đau nhức, khốn khổ, khó chịu. Thực ra cô hiểu, cả đời này cô phải ở bên Hạng Thịnh Duật, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mối tình thầm yêu 5 năm, hạt giống tình yêu từng gieo trong tim, sao có thể quên đi một cách nhẹ nhàng như vậy? Lần nào cô cũng phải đục một lỗ trong tim, để những tình cảm trong đó dần dần trôi đi, phải trôi đi.
Hạng Thịnh Duật buông cô ra, Mục Uyển mở mắt, đôi mắt đỏ lên, ngấn lệ. Hạng Thịnh Duật nhìn gương mặt đầy tủi thân của cô, nhíu mày, vô cùng vô cùng bất lực, cũng rất đau lòng: “Anh hôn em, em không thích đến vậy sao?”
Mục Uyển nở nụ cười, nước mắt càng dâng nhiều, thành lệ, rơi xuống: “Nếu không bằng lòng, em cũng sẽ không hôn anh.”
“Vậy em khóc cái gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Đau lòng.” Mục Uyển nói, không hề lừa dối, cô biết, Hạng Thịnh Duật nhìn ra được. Lời cô nói có thật hay không, anh đoán ra được hết.
Mà nỗi đau của cô phức tạp lắm, không phải chỉ là một lỗ, để tình cảm dành cho Hình Thiên trôi đi, mà cả tình cảm danh cho anh nữa. Cô đứng ở góc độ của kẻ bàng quan, đánh giá tình cảm của anh dành cho mình, nếu cô không thích anh, thì Hạng Thịnh Duật sẽ rất đáng thương, đáng thương như cô lúc đầu vậy.
Cô muốn buông tay, không muốn giữ chấp niệm một đời như Hình Thiên với Bạch Nguyệt vậy, phụ lòng người ở bên cạnh mình.
Cô không muốn để bi kịch của mình lại xảy ra với Hạng Thịnh Duật. Không phải của mình thì là không phải của mình, thứ có thể nắm bắt được, phải cố gắng mà nắm bắt.
Có lẽ hiện tại cô không thích Hạng Thịnh Duật, nhưng dù không thích anh, cô cũng sẽ không thích ai khác nữa. Hạng Thịnh Duật ôm cô, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy: “Nỗi đau mà em nói, là với Hình Thiên, hay là với anh? Anh không quan tâm em nói thật hay nói dối, chỉ cần em nói ra là anh sẽ tin, sau này cho dù em có nói gì, cho dù cuối cùng em phản bội anh, anh cũng chấp nhận. Anh tin tưởng lời nói của em.”
Mục Uyển vẫn khóc, vùi mặt vào vai anh: “Là anh, đau lòng vì anh, trước kia em thấy anh rất sáng suốt, chẳng ai lừa nổi anh cả, cũng chẳng ai làm hại anh được, nhưng giờ lại thấy anh ngốc lắm.”
“Trước kia anh thông minh như vậy mà em không thích, cũng chẳng ngưỡng mộ. Chắc em thích kiểu người ngốc nhỉ, vậy anh ngốc nghếch một chút thì có sao, anh thích em, rất thích em, thích nhiều hơn em tưởng tượng, dài lâu hơn em tưởng tượng, trước kia anh không thừa nhân, nhưng anh không thể lừa dối bản thân mình. Nếu anh không thích em, thì từ khi em nhỏ đã không âm thầm đi thăm em.”
Mục Uyển ngẩng đầu: “Vậy là lúc nhỏ anh lừa em.”
“Nếu anh không làm vậy, thì em còn chẳng chịu nhìn anh một cái, anh bắt nạt em rồi, em sẽ thường hay tìm anh tính sổ, anh lại rất thích em đến tìm anh.” Hạng Thịnh Duật nở nụ cười.
“Vậy anh độc thân lâu như vậy cũng là dựa vào bản lĩnh cả à?” Mục Uyển trêu chọc.
“Nói cho em một bí mật.” Hạng Thịnh Duật nói. “Tuy em rất muốn nghe bí mật của anh, nhưng lúc này có phải chúng ta nên đi vào không? Nếu phu nhân Lan Ninh phát hiện chúng ta ra ngoài, chắc chắn sẽ lại đăng báo. Anh cũng quá bướng bỉnh, vào lúc quan trọng thế này cũng dám kéo em ra ngoài, anh đúng là điên rồi.” Mục Uyển quở trách, kéo anh vào.
Hạng Thịnh Duật cong môi cười, đối với anh, cô quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Thực ra anh không cố chấp với vị trí Hoàng Đế, tất cả chỉ là thuận theo thời thế. Nhưng với cô, anh có chấp niệm, loại chấp niệm này ăn sâu vào xương tủy, mỗi lần cô về nước, mỗi lần đi thăm cô trở về, anh chỉ muốn chiếm hữu cô, có được cô. Nhưng lí trí nói với anh, vẫn chưa phải lúc, anh càng vội, càng đẩy cô đi thật xa.
Cho đến khi nhà họ Hạng xảy ra chuyện, anh nhạy bén đoán được chuyện này liên quan đến cô và chính sự nước A. Anh thừa nhận, thủ đoạn của mình đê tiện, nhưng chẳng sao cả, anh thích cô, chỉ thích cô, cô nên ở bên anh.
“Lát nữa em mà dám nhìn Hình Thiên, anh sẽ xử em ngay trước mặt anh ta luôn.” Hạng Thịnh Duật cảnh cáo, ngữ điệu hơi oán giận, như đứa trẻ vậy. Mục Uyển bỗng bật cười: “Làm trước mặt anh ta, vậy chẳng phải em bị anh ta nhìn hết rồi sao, anh muốn hả?”
Hạng Thịnh Duật khựng lại, nhất định không được. Anh nói vậy để dọa cô thôi. Nhưng nếu Mục Uyển không sợ, hình như anh chẳng có gì để uy hiếp cô cả, có một cảm giác hoang mang chảy trong máu anh, chảy lên đến não: “Em đừng nhìn anh ta nữa được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK