Chương 549: Trong Lòng Chỉ Cần Có Cô Là Đủ Rồi
CHƯƠNG 549: TRONG LÒNG CHỈ CẦN CÓ CÔ LÀ ĐỦ RỒI
Anh ta vừa mới trở lại phòng làm việc của mình thì điện thoại vang lên, là Bạch Nguyệt gọi đến, anh ta liếc nhìn Lưu San, rồi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng họp bên cạnh, nhấn nghe, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đưa số điện thoại của Lưu San cho tôi.” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
Mục đích của cô là gì, anh ta sớm đã biết rõ.
“Bạch Nguyệt, cô yên tâm mà xử lí việc của mình đi, cô hiện tại là người phụ nữ có thai rồi, không thích hợp chịu khổ cực, việc của Lưu San không cần lo, tôi đã nói với cô rồi, tôi yêu cô ấy, tôi lo lắng cho sự an nguy của cô ấy hơn cô.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói rất nghiêm túc, không để cho người khác kháng cự được.
“Anh lo cho sự an nguy của cô ấy thì không nên liên lạc với cô ấy nữa, anh có cho hay là không?” Bạch Nguyệt cố chấp nói.
“Cô ấy đã trở thành mục tiêu rồi, cô cảm thấy nên để cô ấy ở bên ngoài an toàn hơn hay là ở bên cạnh tôi an toàn hơn?”
“Ở bên cạnh tôi an toàn hơn.” Bạch Nguyệt thốt lên.
“Mục đích của cô ấy quay lại là để tìm ra hung thủ đã giết mẹ của cô ấy, cô cảm thấy cô ấy sẽ an phận ở bên cạnh cô mà không làm gì à? Hơn nữa, dựa theo tính tình thẳng thắng của cô ấy, nếu muốn liên lạc với cô thì đã sớm làm rồi, cũng không đợi đến bây giờ. Bạch Nguyệt, đừng làm những chuyện vô ích nữa, tôi có thể đảm bảo với cô rằng, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cho cô ấy xảy ra việc gì, giờ tôi có việc bận rồi, hơn nữa cô phải cẩn thận Hình Thiên.” Thẩm Diên Dũng vừa nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt sốt ruột, lo lắng, tức giận.
Người của cô có thể âm thầm bảo vệ Lưu San nhưng Thẩm Diên Dũng thật tàn nhẫn lại có thể tìm một nhóm người trực tiếp đến mang Lưu San đi.
“Mợ chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Lâm Thư Lam hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hít sâu, lại lần nữa gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
“Sao nữa?” Thẩm Diên Dũng không kiên nhẫn nói.
“Tôi phái người đi bảo vệ Lưu San, không thì tôi không thể nào yên tâm được.” Bạch Nguyệt trực tiếp yêu cầu.
“Cũng được, hơn nữa mục đích của cô đã đạt được, Thịnh Đông Quang hôm nay đã đưa đơn từ chức Bộ trưởng Tài chính, làm gì cũng có chừng có mực thôi, con thỏ mà quýnh lên cũng có thể cắn người, huống chi Thịnh Đông Quang, tôi chỉ bảo vệ cô nhất thời chứ cũng không bảo vệ được cả đời.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
“Tôi biết tôi đang làm gì, cũng hy vọng anh hiểu anh đang làm gì, trước tiên cúp máy đi, đợi tôi bên này tìm được người có thể bảo vệ Lưu San thì sẽ gọi lại cho anh.” Bạch Nguyệt nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Diên Dũng thu hồi điện thoại, trở lại phòng làm việc của mình.
Lưu San đang chơi trò chơi, liếc mắt nhìn anh một cái.
Cô nhìn anh vừa vào phòng rồi lại ra ngoài, đoán chừng cuộc điện thoại cơ mật đó là để đề phòng cô.
Cô cũng không muốn nghe.
Tuy cô thích nhất là hóng chuyện nhưng Bạch Nguyệt từng nói, người càng biết nhiều bí mật thì sẽ chết càng nhanh.
Thật ra bí mật mà cô biết không nhiều, mẹ cô chết rồi, ba cũng chết rồi, hiện tại bí mật gì cô cũng không dám tùy tiện nghe.
Thẩm Diên Dũng đi đến sau lưng cô, tay chống lên ghế dựa, nhìn máy tính nói: “Em chơi hoán đổi trang phục à, có trẻ con quá hay không.”
“Sợ tôi lây bệnh thì đứng xa một chút.” Lưu San lười biếng nói, liếc anh ta :“Anh muốn dùng máy tính à?”
“Không dùng cũng không sao, em chơi đi, nhìn trúng bộ quần áo nào thì nói với tôi, tôi sai người đi làm cho em.” Thẩm Diên Dũng nói xong, cầm tập văn kiện lớn ngồi xuống đối diện cô để phê duyệt.
Lưu San liếc nhìn anh ta.
Anh ta chuyên tâm phê duyệt văn kiện trên bàn, lúc nghiêm túc nhìn cũng đẹp trai.
Cô nhớ lúc cô học trung học, cô đại diện cho giờ học ngữ văn, giao bài tập cho anh ta, nhưng anh ta không bao giờ nộp, cô tức đến mức thiếu chút nữa khóc lên, sau đó cô nghĩ ra một biện pháp là mỗi lần làm bài tập sẽ làm hai phần, một phần viết tên cho anh ta, một phần viết tên cô, cô không cần hỏi anh ta có làm bài tập không, cũng không bị thầy giáo phê bình.
Từ lúc nào thì một học sinh ngỗ nghịch lại trở thành bộ dạng của một học sinh ưu tú như vậy, mà cô thì sớm đã bị cuộc sống mạnh mẽ này làm cho quên đi ý chí quyết tâm học hành rồi, cô thở dài, chống cằm nhìn anh ta.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô nói: “Sao vậy? Chán quá à?”
“Thẩm Diên Dũng, anh lúc nào thì duyệt binh vậy?” Lưu San thử thăm dò hỏi anh ta.
“Khi nào sắp xếp được thời gian thì trợ lí sẽ thông báo với anh. Chẳng qua, binh đoàn hiện tại rất nhiều, từng đoàn một tới đây cũng phải mất một khoảng thời gian, em muốn xem anh duyệt binh à?” Thẩm Diên Dũng nhìn ra suy nghĩ của cô.
Lưu San gật đầu: “Anh không phải có người thân tín? Việc đó không cho xem à, tôi có thể xem được không?”
“Không xem được, việc đó không phải ai cũng có thể xem.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Nếu như tôi muốn xem thì sao.” Lưu San thử thăm dò, thật ra cô cũng không ôm hy vọng nhiều lắm.
“Được, anh có thể âm thầm sắp xếp nhưng em phải nghe lời một chút.” Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ nói.