Chương 382: Vất Vả Rồi, Ban Ngày Còn Vận Động
CHƯƠNG 382: VẤT VẢ RỒI, BAN NGÀY CÒN VẬN ĐỘNG
“Cho dù là âm mưu quỷ kế gì, mình thà không có lần hợp tác này cũng không muốn cậu và anh ta có gì dính dáng. Ngược lại mà không hợp tác, cũng không có nghĩa chúng ta không có cơ hội mang tiểu Bối đi du lịch.” Lưu San khẳng định nói.
“Đi bước nào hay bước đấy.”
Hai người dùng bữa xong mới quay về.
Trần Niệm quay về phòng ngủ, Lưu San cũng trở về phòng, hôm qua bị Thẩm Diên Dũng dày vò cả đêm, cũng buồn ngủ.
Vừa về đến cửa phòng, quản gia đã ngăn trước mặt cô: “Cô chủ, ông chủ mời cô qua bên hồ.”
“Cái gì? Thẩm Diên Dũng còn chưa đi sao, anh ta không về nước A sao?” Lưu San nhanh miệng nói.
Quản gia mỉm cười: “Lịch trình của ông chủ, tự ông chủ sẽ sắp xếp, chúng tôi không có năng lực can thiệp vào.”
Lưu San nhún vai, nhớ tới lời Tô Khánh Nam, đúng lúc muốn đi tìm Thẩm Diên Dũng nói chuyện.
Cô đến bên hồ, thấy Thẩm Diên Dũng, cũng thấy Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt chưa đi, hay là lại quay về rồi thế?
Bọn họ thì tốt rồi, còn có tâm tình ngồi bên hồ câu cá, thong dong tự tại, cộng thêm chuyện Tô Khánh Nam, nhất thời cô lửa giận bừng bừng.
“Thẩm Diên Dũng, vua không lên triều sớm, đất nước nhanh diệt vong. Anh sang 2 ngày rồi, không cần đi làm sao?” Lưu San không khách khí nói.
Thẩm Diên Dũng không tức giận, cười nói: “Em đã nói là công việc rồi, chắc chắn anh cũng có nghỉ phép chứ?”
“Nghỉ phép của anh lâu thật ha? Năm nay nghỉ cũng khoảng 20 ngày rồi nhỉ?” Lưu San đi tới trước mặt anh ta.
“Cuối tuần là ngày nghỉ bình thường, đi công tác lại là do công việc, tính ra, ngày phép của anh mới chỉ có 3 ngày mà thôi.” Thẩm Diên Dũng nghiêm chỉnh trả lời.
Lưu San nhìn thùng cá của anh có mười mấy con, ghét bỏ nói: “Anh có sức câu cá sao không nghĩ xem làm thế nào mới có thể hợp tác với Mạc Băng đi?”
“Câu cá với đối thủ cạnh tranh, để em ở bên ngoài nghĩ cách, đây cũng chính là sách lược của anh.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
Lưu San đá ghế mà Thẩm Diên Dũng ngồi: “Cũng không phải anh chỉ có 1 đói thủ cạnh tranh. Hôm nay tôi và tiểu Niệm gặp Tô Khánh Nam ở trung tâm thương mại rồi, anh ta rất tự tin sẽ giành được Mạc Băng vị khách này, còn yêu cầu tiểu Niệm là người phụ nữ của anh ta.”
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, mím chặt môi.
“Ồ, Tô Khánh Nam rất tự tin?” Thẩm Diên Dũng lặp lại câu nói này, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Anh thấy thế nào?”
“Sẽ không có gì ngoài ý muốn.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, nhìn về mặt hồ xa xa.
Lưu San cảm thấy bọn họ giống như đã đạt thành thỏa thuận gì vậy, trong lòng ngứa ngáy: “Ê, Cố Lăng Kiệt, vì sao anh phải giúp Thẩm Diên Dũng chứ?”
Cố Lăng Kiệt nhìn Lưu San, ánh mắt tối đen như mực: “Có chút chuyện, cô biết càng ít, càng tốt.”
Lưu San cảm thấy câu nói này là đang ghét bỏ cô, nhất thời cảm thấy mất mặt, trong lòng có một cỗ lửa giận không tên, nhưng lại không biết nói gì để phát tiết ra.
“Thẩm Diên Dũng, anh tìm tôi làm gì?” Lưu San không vui nói.
“Câu cá, có muốn không?” Thẩm Diên Dũng đưa cần câu cho Lưu San.
Lưu San kéo Thẩm Diên Dũng đứng dậy: “Không muốn câu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Diên Dũng tâm tình tốt đứng lên, bị lưu San kéo đi khoảng 100m.
Lưu San nhìn Cố Lăng Kiệt, đoán là Cố Lăng Kiệt không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì mới chất vấn: “Sao anh ta còn ở đây?”
“Bọn anh có chút chuyện về quân sự trước đây chưa nói xong.”
Lưu San chỉ Thẩm Diên Dũng: “Anh còn muốn lừa tôi, coi tôi ngốc sao? Hai người nói chuyện quân sự gì chứ, rõ ràng là đang câu cá. Anh không nói chuyện Trần Niệm là Bạch Nguyệt nói cho Cố Lăng Kiệt chứ?”
Thẩm Diên Dũng mỉm cười nắm lấy ngón tay Lưu San: “Đã nói xong rồi, anh giữ anh ta lại câu cá.”
Lưu San rút tay ra: “Anh giữ anh ta lại làm gì chứ?”
Thẩm Diên Dũng: “Giúp em hoàn thành nhiệm vụ đó, không phải em luôn muốn đi du lịch sao?”
Lưu San đánh giá sắc mặt Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng là người thông minh, Cố Lăng Kiệt cũng vậy, Tô Khánh Nam cũng thế, Bạch Nguyệt càng không phải nói, cô cảm thấy bản thân cực kì ngu ngốc. Mấy người bọn họ nói chuyện là việc đều có tính toán, thấy đang làm A, đột nhiên trở thành B, cuối cùng thì ra lại là C.
“Dù sao, không được bắt nạt Trần Niệm.” Lưu San yêu cầu.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, ôm lấy eo cô: “Sáng ngày mai em về với anh.”
“Cái gì? Sáng mai? Tối mai là tiệc sinh nhật của con gái Mạc Băng, Stephen sẽ xuất hiện để giới thiệu tôi, sáng mai tôi quay về, không hợp lý.” Lưu San không hiểu.
“Anh ta giới thiệu em hay giới thiệu Trần Niệm?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
Lưu San có chút khó xử, thông cổ họng, không tự nhiên nói: “Giới thiệu tiểu Niệm, chính là giới thiệu tôi.”
“Tiệc ngài mai có Trần Niệm tham gia là được rồi, em đi chỉ làm loạn thêm thôi.”
Lưu San gạt cánh tay đang ôm cô của Thẩm Diên Dũng ra, chế giễu cười một tiếng: “Êi, Thẩm Diên Dũng, trong mắt anh tôi là người cái gì cũng không biết đúng không?”
“Ừ…” Thẩm Diên Dũng nghiêm túc suy nghĩ: “Thực ra biết một việc là được rồi.”
“Cái gì?” Sao Lưu San lại không nghe hiểu ý của anh ta chứ?
“Sinh con cho anh.”
“Hứ!” Lưu San cười, lạnh băng nhìn anh ta: “Chỉ cần là phụ nữ thì đều biết sinh.”
“Nhưng chỉ có em, mới có thể làm mẹ của con anh.” Thẩm Diên Dũng chắc chắn nói.
“Cái gì?” Lưu San chăm chú nhìn Thẩm Diên Dũng.
Sao cô lại cảm thấy hôm nay anh ta cực kì lạ thường, chỉ có cô mới có thể làm mẹ của con anh ta, vợ anh ta không thể sinh sao?
“Được rồi, về cùng anh đi, em ở nước X anh không yên tâm, ngoan nào.” Thẩm Diên Dũng cười nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Lưu San lạnh người: “Nếu tôi không muốn về thì sao? Mấy hôm nữa bàn xong, tôi muốn đi ra ngoài chơi luôn.”
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng trầm xuống, trong mắt có vài phần lạnh ý: “Lưu San, em biết nguyên nhân vì sao em có thể ở mãi bên anh không?”
Câu nói này của anh, giống như cô có thể ở lại bên cạnh anh, chính là do anh ban ơn vậy.
“Vậy tôi cảm ơn anh, tôi không thèm.” Lưu San không khách khí nói.
Thẩm Diên Dũng mím môi, ánh mắt lạnh hơn, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, ra lệnh nói: “Ngày mai về với anh, còn không đến lượt em quyết định.”
Lưu San xoay người rời đi, anh lại cưỡng ép ôm lấy cô, đi về phòng…
Hai tiếng sau, Trần Niệm tỉnh rồi, đi tìm Lưu San.
Cô lại bị quản gia chặn lại.
Quản gia nở nụ cười ám muội: “Ông chủ và cô chủ còn đang bận việc ở trong.”
Trần Niệm: “…”
Cô xoay người, Cố Lăng Kiệt đang đi vào.
Trần Niệm nhìn thấy anh, cúi đầy, cung kính mà xa cách chào hỏi: “Ngài Cố.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay Trần Niệm, nhìn quản gia, trầm giọng nói: “Bọn họ đã bận gần 2 tiếng rồi, có lẽ đã xong rồi, thông báo một tiếng đi.”
“Ách… Vâng.” Quản gia gật đầu, đi tới trước cửa phòng Lưu San.
Trần Niệm: “…”
Vị quản gia này, cô nhớ kĩ rồi, quả là phân biệt đối xử.
Cô không tự nhiên đứng bên cạnh Cố Lăng Kiệt.
“Dạo này cô gầy đi nhiều.” Cố Lăng Kiệt nói, nhìn xuống khuôn mặt gầy đến lộ rõ cằm của cô.
“Trước đây béo quá, nên đang cố giảm cân.” Trần Niệm trả lời.
“Béo gầy đều không quan trọng, khỏe mạnh là được. Vừa rồi tôi và Thẩm Diên Dũng câu được rất nhiều cá bên hồ, tối cùng nhau ăn đi, lần trước thấy có lẽ là cô biết nấu ăn, có chút tưởng niệm.” Cố Lăng Kiệt rất tự nhiên nói.