Chương 789: Thật Thần Kỳ
CHƯƠNG 789: THẬT THẦN KỲ
Cố Lăng Kiệt dựng lều dưới gốc cây, dùng đá dựng thành một lò.
Bạch Nguyệt tới giúp đỡ anh, thở dài nói: “Có hồ nước nữa thì mọi thứ hoàn hảo.”
Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười: “Em nhìn thấy bãi cát bên kia không? Nếu có thời gian, chúng ta có thể trèo xuống đó, ngắm khoảng hai tiếng, nhưng chiều nay phải đi rồi, thôi để đến kỳ nghỉ lần sau, chúng ta sẽ tới đó nhé.”
“Vâng, nơi này đẹp như vậy, ở đây nghỉ ngơi cũng là một loại hưởng thụ.”
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh nấu bữa sáng xong sẽ gọi em.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Nấu nướng là sở trường của em, anh còn mỳ không?”
“Vẫn còn một ít, hai chúng mình ăn tạm gì đó, đến trưa thì ăn món ngon hơn, nghỉ ngơi một lát rồi về nhà.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt để Cố Lăng Kiệt nấu bữa sáng.
Cô đi tìm một số cành cây mang tới, vót nhọn phần đầu, sau đó rửa sạch bằng nước rửa.
Mặt trời đã ló dạng, cô để đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh anh.
Đầu tiên trên trời là một mảng hồng, ánh nắng xuyên qua đám mây chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ ánh sáng trắng, giống như chúng ở rất gần vậy.
Một lát sau, mặt trời giống như nhảy từ trong mây ra.
Góc trời bên trên khu rừng xuất hiện một dải cầu vồng, màn sương mù kia đang dần tan biến.
“Thiên nhiên thật thần kỳ.” Bạch Nguyệt thầm than.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, nắm chặt tay cô: “Sau này, chúng ta sẽ bên nhau mỗi ngày, cùng ngắm mặt trời mọc, cùng nấu bữa sáng, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng ngủ, cùng từ từ già đi.”
Vốn là một câu rất đơn giản nhưng khi người nói là Cố Lăng Kiệt, cô lại cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Sau khi ngắm mặt trời mọc xong, Bạch Nguyệt nhìn sang Cố Lăng Kiệt.
Anh cũng đang nhìn cô mỉm cười.
“Trưa nay em sẽ làm món súp cá và xiên gà nướng.”
“Anh cảm thấy món teppanyaki hôm qua rất ngon, em có thể làm món đó không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Đương nhiên là được.”
Bọn họ mang theo rất nhiều nước, vẫn đủ nấu một bữa cơm.
Sau khi ăn xong.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt nằm trong lều nghỉ ngơi.
“Cố Lăng Kiệt, trong lòng em vẫn còn một chuyện.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Em muốn đi gặp Lưu San, nhưng lại sợ nhìn thấy cô ấy, giống như em đã mắc nợ cô ấy điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra em đã mắc nợ cô ấy chuyện gì, anh có biết là chuyện gì không?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
“Tại sao vậy?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Em có nhớ chuyện Lưu San và Thẩm Diên Dũng là một cặp không?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại.
Bạch Nguyệt lắc đầu, hình như cô đã quên 80% những chuyện lúc trước: “Chẳng phải Lưu San không thích Thẩm Diên Dũng mà?”
“Sau này cô ấy đã thích rồi, em giúp Thẩm Diên Dũng giải quyết Thịnh Đông Quang và Tả Đoàn Niên, vốn dĩ Thẩm Diên Dũng có thể ngồi vững trên vị trí Tổng thống, nhưng vì Lưu San đã thành dã tràng xe cát, Thiên lên làm Tổng thống, em đã nói với Thiên rồi, sau khi Thiên lên một năm sẽ thả Thẩm Diên Dũng, để anh ta và Lưu San đoàn tụ.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
“Vậy bây giờ Thẩm Diên Dũng đã được thả chưa?” Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Là vì vẫn chưa đến thời hạn một năm sao?”
Cố Lăng Kiệt im lặng không nói gì.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt: “Đã qua một năm rồi, nhưng vì lý do nào đó cho nên không thả đúng không, sau này cũng sẽ không thả anh ta ra.”
“Thiên lo lắng sau khi Thẩm Diên Dũng ra ngoài, anh ta sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu, vì vậy…”
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại.
Thật ra cô hiểu, chính trị chính là tàn nhẫn như vậy.
Có câu thành ngữ nói rằng nằm gai nếm mật, Câu Tiễn vua nước Việt bị phù sai của vua Ngô bắt đi, nằm trên đống cỏ nếm mật đắng, tự nói với mình rằng cuộc sống bây giờ rất khổ cực, nhất định phải nhẫn nhịn, không được quên cuộc sống lúc này.
Ông ở trong nước Ngô làm người chăn ngựa, rất biết điều, không hề có chút cảm giác phản kháng, sau khi vua Ngô thả ông về nước, cuối cùng ông đã tiêu diệt cả nước Ngô.
Vì vậy không thả ra chính là kiêng kỵ.
Mà càng kiêng kỵ thì càng sợ hãi, tương lai chính là một biến số.
“Cố Lăng Kiệt, chúng mình về thôi.” Bạch Nguyệt nói.
“Hả? Bây giờ sao? Thời gian vẫn còn sớm, nghỉ ngơi ngủ thêm một lát rồi về.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt ngồi dậy, nhìn Cố Lăng Kiệt: “Em không nói trở về nước Mỹ, mà là trở về nước A.”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô thâm thúy, từ từ ngồi dậy: “Em đã nghĩ kỹ rồi?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh dồn hết tất cả sức mạnh để nâng cao lực lượng quân sự, cho dù Thẩm Diên Dũng được thả ra ngoài, bời vì có anh, cho nên Tổng thống hiện tại mới có thể ngồi vững trên vị trí đó.”
“Em ghét nhất là bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Con người rồi sẽ thay đổi, tùy thuộc vào môi trường, thái độ, tình cảnh, địa vị mà thay đổi. Bây giờ em cũng không hiểu rõ, tại sao lúc trước mình lại chán ghét chính trị như thế, nhưng nếu Lưu San thích Thẩm Diên Dũng, em lại có mối quan hệ không tệ với Thẩm Diên Dũng, em muốn cứu Thẩm Diên Dũng ra ngoài.”
“Em luôn muốn cứu Thẩm Diên Dũng ra ngoài.”
Bạch Nguyệt nhắm chặt tay Cố Lăng Kiệt: “Anh là quân nhân, anh cũng có trách nhiệm của quân nhân, đó chính là bảo vệ quốc gia, trong người anh chảy dòng máu của quân nhân, vì vậy anh mới từ bỏ thứ mình thích.”
“Bởi vì em là người anh thích nhất.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, nhìn cô với ánh mắt nóng rực.
Cô tin trong mắt anh chính là chân thành, thâm thúy, bình tĩnh, còn có chút đau lòng và cẩn thận mơ hồ.
Có lẽ cô đã từng làm tổn thương anh không hề nhẹ.
“Ở nước A vẫn còn con trai em, em không hiểu rõ tại sao lúc đó em lại từ bỏ mọi thứ để rời đi, nhưng bây giờ em không thể từ bỏ con mình được. Vì vậy, em muốn trở về nước A.” Bạch Nguyệt nói.
“Em muốn trở về lúc nào?”
“Đợi đến khi vụ án ở trong tay được xử lý xong, nếu không thì bọn họ cũng phải đi theo em tới nước A, như vậy sẽ không được thích hợp, qua mấy ngày nữa đàn anh của em trở về nước Mỹ, anh ấy sẽ giúp em quản lý phòng khám, còn hợp đồng bên Quân, anh có thể giúp em xử lý một chút không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Chỉ cần anh không hủy đầu tư là được, Quân sẽ nể mặt mũi của anh.” Cố Lăng Kiệt nói chắc chắn.
“Vâng, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.” Bạch Nguyệt nằm xuống.
Cố Lăng Kiệt cũng nằm xuống, để cô gối lên cánh tay anh.
Bạch Nguyệt nghiêng người, ôm eo anh, nhắm mắt lại.
Con người rất kỳ lạ, lúc trong lòng cô không có gì cả, tâm trạng sẽ rất bình tĩnh, cuộc sống cũng sẽ bình yên, không buồn không lo, cuộc sống cứ lặp lại như vậy.
Điều cô có thể làm đó là, chỉ cần mỉm cười nhìn lá rụng ngoài sân, mây tụ mây tan.
Để bản thân trống rỗng, không suy nghĩ điều gì cả, sống một cuộc sống đơn giản, để thoát khỏi đềtài cô độc này, phải làm cho bản thân mạnh mẽ đến mức không cần người nào để bầu bạn.
Nhưng suy cho cùng, trong tim cũng sẽ có một chỗ rất trống rỗng, có đôi lúc cảm xúc sẽ phiền muộn không thể giải thích được.
Sau khi tim cô có Cố Lăng Kiệt, cô biết, những ngày tháng sau này sẽ rất phiền phức, mệt mỏi, nhưng vẫn muốn thử một chút.
Không có kiếp sau, đừng phụ kiếp này.
Cô chỉ hy vọng rằng, ký ức về quá khứ đừng là thứ làm cho cô không thể chấp nhận được…