Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 788: Thế Giới Thần Tiên​




CHƯƠNG 788: THẾ GIỚI THẦN TIÊN
Cố Lăng Kiệt bắt ra một con cá sạo dài 1m.
“Woa, loài cá này ăn ngon lắm.” Bạch Nguyệt cảm thán.
Cố Lăng Kiệt lại bắt ra một con cá sạo dài hơn 1m.
Bạch Nguyệt rất vui vẻ.
Cố Lăng Kiệt lấy ra tổng cộng ba con cá.
Benny và bạn của anh ta thấy thế, lại đi tới nữa.
Cố Lăng Kiệt gỡ bẫy xuống.
Bạn của Benny nhỏ giọng thì thầm với anh ta điều gì đó.
Benny bước tới nói: “Ngày mai hai người vẫn muốn đi câu chứ?”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt.
“Ngày mai vẫn phải đi câu, thì sao?” Cố Lăng Kiệt trả lời.
“Vậy hai người để những con cá này lại cho chúng tôi đi. Chúng tôi có nhiều người, vừa khéo ăn hết được.” Benny nói.
“Ngày mai chúng tôi đi câu cá biển, cho nên những con cá nước ngọt vẫn phải cần, thật ngại quá.” Cố Lăng Kiệt từ chối thẳng.
Benny: “…”
“Sao hai người keo kiệt vậy, những con cá này vốn dĩ ở trong hồ nước, câu được rồi cũng không chịu đưa, cũng có đòi tiền của hai người đâu.” Người bạn A của Benny nói.
Cố Lăng Kiệt hoàn toàn không để ý đến bọn họ, xách xô nước đi lên xe.
“Bạch Nguyệt, anh bạn trai này của cô không được rồi, đúng là không biết làm người.” Benny khiêu khích.
Nếu là lúc trước, Bạch Nguyệt sẽ không tức giận, bọn họ muốn thứ gì cũng được, cô cảm thấy ngại khi từ chối cho nên để cho bọn họ muốn lấy gì thì lấy, nhưng thế này thì hơi quá đáng rồi.
“Vậy anh thì biết làm người à?” Bạch Nguyệt lạnh mặt, hỏi ngược lại.
“Ý của cô là gì?” Bạn Benny tức giận nói.
“Anh hỏi hết lần này đến lần khác muốn đồ của chúng tôi, chúng tôi không cho thì anh lại mắng, anh ấy đang bảo vệ đồ của tôi, tại sao lại nói không biết làm người, chẳng lẽ nhất định phải cho các anh thì mới là người sao?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Yo, đồ phụ nữ điếm thúi này, cho cô chút mặt mũi, cô còn cho rằng mình chính là bà chúa à, chúng tôi đã muốn con cá này, tôi khuyên hai người nên để nó lại, nếu không thì, ngày hôm nay hai người chịu chết đi.” Bạn A của Benny ngang ngược nói.
Cố Lăng Kiệt thấy bọn họ ăn hiếp Bạch Nguyệt, lập tức đi tới, bảo vệ Bạch Nguyệt ở phía sau mình.
“Bây giờ thêm một thằng đàn ông thì có tác dụng gì? Ở đây chúng tôi có 8 người, thích con cá của các người là cho các người mặt mũi, mau để cá lại rồi cút cho tôi.” Bạn A của Benny nói.
“Benny, bạn của anh là loại người gì vậy, anh không biệt được tốt xấu sao?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Benny cũng cảm thấy quá đáng: “Thôi được rồi, chúng ta tự mình câu được mà.”
“Hôm nay tôi cứ muốn con nó đấy.” Bạn A của Benny nói, sau đó liếc nhìn những người bạn khác.
Những người khác cùng đồng lòng nhất trí, có người xắn tay áo, có người lấy một cây sắt thì trong xe ra.
“Cố Lăng Kiệt, chúng ta đi thôi.” Bạch Nguyệt lo lắng Cố Lăng Kiệt sẽ gặp chuyện.
“Tiểu Nguyệt, em đi lên xe đợi anh.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Nhưng anh…”
“Nghe lời anh, anh sẽ không sao.” Cố Lăng Kiệt cam kết, ánh mắt sắc bén quét về phía bọn họ.
Bạch Nguyệt nghĩ, mình đi lên lấy vũ khí mới giúp được Cố Lăng Kiệt, vì vậy cô đi về phía xe.
Có kẻ cầm cây sắt muốn đánh lên người Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt nhấc chân, đá vào nách người đó.
Người kia trượt về sau mấy mét, khụy xuống đất.
Những người khác thấy bạn mình bị đánh, cùng nhau tiến lên, trong vòng 5 phút, tất cả mọi người đã gục xuống, ngoại trừ Benny, người không hề ra tay.
Bạch Nguyệt vốn định giúp anh, xem ra cô hoàn toàn không cần ra tay.
Lúc trước ở trên biển, cô đã biết được thể lực anh rất tốt, đối phương có tới mười mấy người, hơn nữa đều có kỹ năng bơi thuần thục, nhưng tất cả đều không đánh lại anh, đừng nói là trên đất liền.
Nhưng cô không ngờ anh thể lực anh lại đạt đến trình độ như vậy, trong nháy mắt đã hạ gục đối phương.
Sắc mặt Benny trắng bệch, khóe miệng méo xệch: “Mọi người đều là bạn mà.”
“Benny, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, anh cũng học ngành tâm lý, tính cách của đối phương như thế nào, là hạng người gì, sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào, anh là người hiểu rất rõ, anh tự mình lo liệu lấy đi.” Bạch Nguyệt nói xong thì xoay người, cùng Cố Lăng Kiệt rời đi.
Sắc trời đã tối.
Trải qua cuộc đánh nhau ban nãy, tâm trạng của hai người vẫn còn kích động, cho nên không ai nói gì.
Nửa tiếng sau, Bạch Nguyệt mở miệng nói trước: “Xin lỗi anh.”
“Chuyện này không liên quan gì đến em, là những người kia đột nhiên xuất hiện, trong cuộc sống sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, chúng ta không thể kiểm soát được, điều chúng ta có thể làm chính là ở bên nhau, cùng nhau khắc phục những khó khăn.” Cố Lăng Kiệt nói với ý tứ sâu xa.
Bạch Nguyệt là người thông minh, cô có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của anh: “Lúc trước chúng ta xa cách là vì chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Đúng vậy, anh bị một viên đạn xuyên qua gáy, em cho rằng anh đã chết rồi.” Lúc Cố Lăng Kiệt nói điều này, ánh mắt đã thâm trầm hơn rất nhiều, loáng thoáng có chút mờ mịt.
Anh không muốn nói nữa, nhìn xa xăm về phía trước, mím môi.
Trong lòng Bạch Nguyệt cũng đau âm ỉ, không nói chủ đề nặng nề này nữa: “Anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”
“Nơi đó hơi xa, em đi ngủ trước đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng.” Bạch Nguyệt rất dễ bảo, cô thả ghế xuống, nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt dừng xe, thu dọn đồ ở phía sau lại, thả toàn bộ ghế ở phía sau xuống, làm thành một chiếc giường.
“Em ra phía sau ngủ sẽ thoải mái hơn. Nhớ trải thảm lên đó.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vâng.” Bạch Nguyệt ra đó nằm ngủ.
Cố Lăng Kiệt đưa thảm cho Bạch Nguyệt trải lên, anh lái xe, cho cửa sổ khép lại.
Sau đó tiếp tục lái xe.
Ngày hôm nay cô luôn bận rộn, cho nên có chút mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Cố Lăng Kiệt lái xe trong 5 tiếng, lúc gần đến 12 giờ, anh mới lái đến nơi cần đến.
Trời đã quá muộn rồi, cho nên anh không dựng lều.
Anh đặt hành lý trên ghế trước.
Bạch Nguyệt mở mắt ra: “Chúng ta đã đến nơi rồi sao?”
“Ừ, hôm nay chúng ta sẽ ngủ trong xe.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Được.” Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, cô mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng chim hót, mở mắt ra, trời đã hừng sáng, Cố Lăng Kiệt đang ngủ bên cạnh cô.
Tối qua anh ngủ trễ, cho nên cô không đánh thức anh dậy, để anh tiếp tục ngủ.
Cô mở cửa sau ra, sau đó, đã bị cảnh tượng ở phía sau làm cho kinh ngạc.
Bọn họ đã lái xe đến đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa là một vùng biển rộng lớn, trước biển là những hàng cây xanh, trên hàng cây xanh là màn sương mù, cảnh tượng này giống như một thế giới thần tiên vậy.
Thật đẹp, đẹp đến mức đôi mắt cũng có chút ướt rồi.
Cố Lăng Kiệt thức dậy, ngồi cạnh cô, nói giọng khàn khàn: “Chào buổi sáng.”
“Xin lỗi anh, em đánh thức anh rồi, anh ngủ thêm đi, trời vẫn còn sớm.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ trên tay: “Không sao, anh cũng ngủ đủ rồi.”
“Sao anh có thể tìm được nơi này, thật đẹp quá, còn đẹp hơn gấp trăm lần so với cảnh tượng lúc trước, nếu so với phong cảnh này, cảnh tượng lúc trước chỉ có thể là một nơi để nghỉ ngơi.” Bạch Nguyệt cảm thán.
“Cách đây rất lâu lúc làm nhiệm vụ, anh có dừng chân ở đây, cảm thấy nơi này rất đẹp, lát nữa lúc mặt trời xuất hiện, em có thể nhìn thấy màn sương mù ở bên dưới sẽ nhuộm một màu hồng.” Cố Lăng Kiệt giới thiệu, bước xuống xe.
Bạch Nguyệt cũng bước xuống theo, hít một hơi thật sâu, bầu không khí thật trong lành, giống như những bụi bẩn trong cơ thể đều được gột rửa thật sạch sẽ vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK