Chương 694: Sống Chết Ly Hợp
CHƯƠNG 694: SỐNG CHẾT LY HỢP
Đôi mắt Hình Thiên trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia ý lạnh lùng, cảnh cáo nói: “Đừng ép tôi. Ông cũng biết là nếu như tôi muốn lấy mạng của Thu Đình thì dễ như trở bàn tay.”
“Cậu lại dám dùng Thu Đình uy hiếp ta!! Cậu là đồ vong ân bội nghĩa sao? Đừng quên là ai cứu cậu, là ai bồi dưỡng cậu, tất cả mọi thứ hôm nay cậu có là ai cho.” Hình Thương nói xong, tức giận đập vỡ điện thoại.
Hình Thiên sâu xa nhìn về phía trước, lặng lẽ thu hồi điện thoại.
Anh của hôm nay rất mong đợi cuộc sống sau này cùng với Bạch Nguyệt.
Anh muốn hoàn toàn thay thế Cố Lăng Kiệt, hiện tại thì vẫn chưa được, cần phải cho anh thêm chút thời gian, anh mới có thể hoàn toàn triệt để thay thế địa vị của Cố Lăng Kiệt được.
Hình Thiên nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Bạch Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề từ bên trong đi ra.
Anh dịu dàng nhu tình nhìn cô, trong đầu thoáng qua mấy câu thơ: Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, liền mấy lần, anh đã khắc sâu mà yêu cô.
“Sao không ngủ một lát?” Hình Thiên vừa nói vừa đi qua chỗ Bạch Nguyệt.
“Hôm qua ngủ sớm, hiện tại ngủ không được nữa, trước đó không phải anh nói muốn ăn cơm em làm hay sao?” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Buổi trưa em muốn làm món gì? Anh sai người mua về.”
“Thịt ba chỉ, ở đây chắc không bán rau cải muối, móng lợn, sườn lợn, xương sườn, mua thêm một ít rau cải.” Bạch Nguyệt nói.
“Anh nhớ rồi, một lát sẽ sai người đi mua, chúng ta đi ăn sáng trước đã.” Hình Thiên dắt tay Bạch Nguyệt ngồi xuống trước bàn ăn.
“Tối hôm qua em đã đem băng ghi hình đưa cho Thẩm Diên Dũng rồi, dựa vào tính cách của anh ta nhất định sẽ đem băng ghi hình phát ra ngoài.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ, anh ta đã phát ra ngoài rồi, anh đoán chừng là lúc chiều, nên tạo áp lực cho nước B bên kia, vì sau khi anh trở về sẽ lấy thân phận của Cố Lăng Kiệt xuất hiện, anh sẽ không ra mặt đàm phán với Tổng thống nước B.”
“Sau khi anh đem người của nước anh an toàn trở về thì sẽ rảnh rồi. Chúng ta có thể đi chơi ở nước B, hoặc cũng có thể đi các nước khác.” Hình Thiên kiên nhẫn nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô đã chờ nhiều năm như vậy rồi, chờ anh mấy ngày nữa cũng không sao.
Người của anh bưng bữa sáng lên.
Cô nhìn thì thấy là bánh bao nhỏ, bánh quẩy, đậu phụ sốt tương.
Lúc Bạch Nguyệt nhìn thấy bữa sáng thì cười nói: “Anh lại sai người đi chuẩn bị à? Thật ra em không cắn ăn như vậy, thức ăn của nước khác em cũng có thể ăn được.”
“Vậy ngày mai anh sai người chuẩn bị một vài món ăn của nước B, em ăn thử như thế nào.” Hình Thiên thuận theo ý cô nói.
Anh quay đầu, dùng ngôn ngữ của nước B nói gì đó với thuộc hạ của mình.
Bạch Nguyệt nhìn thấy thủ hạ của anh gật đầu rồi đi ra ngoài, đoán chừng là anh dặn dò việc mua thức ăn.
Bạch Nguyệt cúi đầu, yên tĩnh ăn bữa sáng của mình.
Hình Thiên nhìn chằm chằm cô, như có điều suy nghĩ.
Bạch Nguyệt chú ý đến ánh mắt của anh nói: “Nhìn em làm gì vậy.”
“Cái gì cũng đều không nói, việc gì cũng đều làm tốt, nhìn em thì cảm thấy rất mãn nguyện.” Hình Thiên ngưng mắt nhìn cô nói.
Bạch Nguyệt cười khúc khích: “Việc chúng ta làm cùng nhau vẫn còn nhiều lắm, anh biết em nhớ nhất là việc gì không?”
“Những ngày tháng trên đảo hoang?” Hình Thiên suy đoán nói.
Bạch Nguyệt cươi nói: “Là nồi thịt heo hầm măng tre.”
“Muốn ăn, đi làm là được.” Hình Thiên nói xong, nhíu mày, trong mắt lóe lên tia cảnh giác, sắc bén mà hung dữ: “Tiểu Nguyệt, chạy.”
Trong lúc Bạch Nguyệt đang không hiểu chuyện gì thì Hình Thiên cầm chặt tay cô chạy ra ngoài cửa nhỏ.
Ầm một tiếng, cửa lớn bị mở toang ra.
Bạch Nguyệt nhìn thấy mười mấy người lao tới, nổ súng về phía cô.
Hình Thiên bảo vệ cô ở trong ngực, khó chịu hừ một tiếng.
Bạch Nguyệt biết anh trúng đạn rồi, lòng đau như cắt, cũng không kịp đau lòng nữa thì bị kéo ra ngoài cửa nhỏ.
Hình Thiên nhanh chóng khóa cửa lại.
Trên cửa truyền đến âm thanh ầm ầm của súng, nhưng vẫn còn tốt là cửa chống đạn.
Bạch Nguyệt nhìn vết máu trên cánh tay của Hình Thiên, lo lắng hỏi: “Ngoài trên cánh tay, còn bị thương ở đâu nữa không?”
“Không có.” Hình Thiên kéo cô đi, nhanh chóng tiến đến cửa thứ hai, mở cửa ra thì đã nhìn thấy mười mấy người đang đứng, đang nổ súng về phía bọn họ.
Hình Thiên nhanh chóng đóng cửa lại, khoá cửa.
Những người bên ngoài chắc cũng biết là cửa chống đạn nên bắt đầu đập cửa, muốn đem cửa phá vỡ.
Bọn họ hiện tại bị khóa trong không gian chỉ một trăm mét vuông giữa hai cánh cửa.
Hình Thiên dựa lưng vào cửa, ngăn chặn những tiếng va đập ở bên ngoài.
Bạch Nguyệt ngược lại rất bình tĩnh, tâm lặng như nước.
Cô sớm đã không để ý đến chuyện sống chết rồi, chỉ cần ở bên cạnh anh, sống cũng được, chết cũng được.
“Lăng Kiệt, không sao đâu, thay vì sợ hãi trước cái chết thì em càng muốn trân trọng từng giây từng phút ở bên cạnh anh hơn.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Hình Thiên nhìn về phía cô, trong tim lướt qua sự chua xót và phức tạp, nhìn khuôn măt tươi cười dịu dàng của cô, trong lòng anh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ở đây, thủ hạ của anh không đủ, cũng không có tổ chức để cầu cứu, hôm nay bị bắt cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Anh càng giãy dụa cũng không có cách nào thoát được, không nghĩ đến, anh là một người chinh chiến giỏi mà lại sẽ chết đi như vậy.
Anh vẫn không biết, là ai muốn giết anh.
Anh nắm chặt tay cô, nói: “Em cảm thấy, ai là người ra tay với chúng ta?”
“Hình Thương.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
Hình Thiên nhíu chặt mày: “Vì sao em lại cảm thấy sẽ là ông ta?”
“Cuộc điện thoại sáng sớm kia là của ông ta phải không?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Hình Thiên không phủ nhận, gật đầu.
Anh thật là không nghĩ đến, vì anh muốn đi mà Hình Thương sẽ giết anh, ân tình gì, bồi dưỡng gì, tất cả đều là giả, một khi bị chọc giận, thì sẽ bị giết chết.
“Nơi của chúng ta bí mật như vậy, vì lý do an toàn, chúng ta thậm chí còn không dám đi dạo sau bữa ăn nữa.”
“Hôm qua em ra ngoài một chuyến, nếu như khi đó bị kẻ địch phát hiện thì buổi tối bọn họ đã bắt đầu tập kích rồi.”
“Hơn nữa, trước tình hình nước B đang hổ thẹn với nước A, lại giết quan chức của nước A, thì sẽ bị sự truy sát của Liên Hợp Quốc, cũng không cần thiết.”
“Điện thoại của chúng ta lại cài đặt thiết bị nghe lén, người bình thường sẽ không biết chúng ta ở nơi này, ngoài một người biết, đó là Hình Thương.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng giải thích.
Hình Thiên nhếch môi, tự giễu nói: “Chúng ta vẫn là quá sơ sót.”
“Không sao cả, đời người chỉ chết một lần, bọn họ giết chúng ta, cũng sẽ không lộ ra bên ngoài.”
“Mẹ anh sẽ cho rằng chúng ta đi du lịch ở nước khác mà chết.”
“Tiểu Diên có ba mẹ chăm sóc, tiểu Tân có người của anh chăm sóc, Lưu San có Thẩm Diên Dũng chăm sóc, mà…”
Bạch Nguyệt đặt tay lên bụng mình: “Tiêu bảo bối này, sẽ đi theo chúng ta, cũng sẽ không cô độc.”
Hình Thiên không nghĩ đến cô xem nhẹ chuyện sống chết như vậy, nhưng không xem nhẹ thì hiện tại cũng không thể làm được gì.
Cô nói rất đúng, thay vì sợ hãi, cố gắng thoát ra, thì không bằng hưởng thụ thời khắc cuối cùng này: “Tiểu Nguyệt, anh yêu em.”
Bạch Nguyệt nở nụ cười, chỉ là lẳng lặng nhìn anh, quên đi tiếng súng ở bên ngoài.
Sống chết ly hợp, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng say giấc nồng, còn gì mong ước…