Chương 339: Ăn No Rồi Ngủ Đủ Mới Có Sức Chạy Trốn Chương 339: Ăn No Rồi Ngủ Đủ Mới Có Sức Chạy Trốn
Có liên quan gì tới cô!
Có liên quan gì tới cô!
Dọc đường đi, Trần Niệm vẫn luôn nhớ tới lời này, trong lòng thấy đau đớn và tức giận, còn cảm thấy rất bất đắc dĩ, cả người như bị một ngọn núi lớn đè nặng, run rẩy.
Đúng vậy, chuyện đó thì có liên quan gì đến cô chứ!
Cho dù cô có là Bạch Nguyệt thì cô và Cố Lăng Kiệt cũng đã ly hôn. Cố Lăng Kiệt tìm phụ nữ, tìm dạng phụ nữ nào cũng không hề liên quan tới cô. Hơn nữa, bây giờ cô là Trần Niệm.
Nhưng cô vẫn cảm thấy đau khổ, mắt cay cay muốn khóc.
Cô cố gắng kìm nén nhưng thật sự không chịu nổi.
Cô dừng xe ở bên đường, gục đầu trên tay lái để cho mình bớt kích động.
"Cốc cốc cốc." Có tiếng gõ vào cửa xe vang lên.
Trần Niệm ngẩng đầu và nhìn thấy là cảnh sát giao thông, cô mở cửa sổ.
Cảnh sát giao thông thấy sắc mặt cô không tốt hỏi: "Cô không sao chứ? Cô lái xe trong lúc đã uống rượu à? Ở đây không thể tùy tiện đỗ xe được đâu."
"Tôi không có lái xe sau khi uống rượu, vừa rồi chỉ tại cảm thấy không được thoải mái thôi. Bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi, sẽ lập tức lái đi ngay đây." Trần Niệm khẽ nói.
Cảnh sát giao thông thấy thái độ của cô rất tốt nên cho đi.
Trần Niệm quay lại chỗ của Lưu San thì đã năm giờ chiều rồi.
"Cậu đưa mỗi cái di động mà sao lâu thế? Tớ đang định báo cảnh sát nếu cậu không trở lại đấy." Lưu San lo lắng nói.
"Xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nên phải ở lại một lát thôi. Xin lỗi cậu." Trần Niệm lo lắng nói.
"Ngày mai cậu tính dọn ra ngoài, thật sự không ở thêm mấy hôm nữa sao? Tớ và tiểu Bối sẽ rất nhớ cậu đấy." Lưu San cố ý nói ở trước mặt cô giúp việc và quản gia.
Trần Niệm mỉm cười, lập tức nghe ra được mục đích của Lưu San.
"Hôm nay làm phiền cậu như vậy là đủ rồi. Đúng rồi, ngày mai chúng ta cùng dẫn tiểu Bối đi tới khu vui chơi đi. Tớ biết có một chỗ không tệ, vệ sinh và hoàn cảnh ở đó đều rất tốt đấy." Trần Niệm phối hợp nói.
"Được, được." Lưu San nắm bày tay mềm mại của tiểu Bối và trêu nó: "tiểu Bối ở nhà cũng buồn chán lắm rồi. Ngày mai dì dẫn chúng ta ra ngoài chơi."
"Thưa bà, bây giờ bên ngoài trời quá nóng, cậu chủ phải ngủ trưa. Nếu đi ra ngoài chơi sẽ không mấy thích hợp đâu." Dì Trương khuyên nhủ.
Lưu San nhìn về phía Trần Niệm: “Khu vui chơi cậu nói là trong nhà hay ngoài trời vậy? Nếu ngoài trời thì tớ không đi được, trời quá nóng, tiểu Bối còn bé lắm."
"Là trong nhà, ở đó cách khách sạn tớ sắp ở không xa. Đến lúc đó chúng ta cơm nước xong thì có thể đến khách sạn của tớ nghỉ ngơi một lát." Trần Niệm đề nghị.
"Bây giờ cơm nước bên ngoài đều không sạch sẽ, cậu chủ còn chưa tới tuổi có thể ăn uống tùy tiện đâu." Dì Trương lại phản đối nói.
"Vậy chuẩn bị thêm ít sữa bột, cháo, còn có mấy món Bối Bối thích không phải là được rồi sao? Dù sao ở nhà nó cũng chỉ ăn mấy thứ này." Trên mặt Lưu San đã có vẻ tức giận.
"Cậu chủ còn nhỏ, các trò chơi trong khu vui chơi cũng không thích hợp với cậu ấy."
Lưu San giận: “Dì nói xong chưa? Tôi làm mẹ của tiểu Bối, tôi muốn dẫn nó ra ngoài chơi còn tới lượt người giúp việc như dì ở đây nói đi nói lại sao? Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Không phải bà chủ nói chịu trách nhiệm là có thể chịu trách nhiệm được đâu. Ông chủ đã thông báo, bà chủ có thể ra ngoài một tới hai ngày, nhưng không cho phép tiểu Bối tùy tiện ra ngoài." Dì Trương cúi đầu nói.
Lưu San đã hiểu rõ, cô ấy cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Diên Dũng.
Bên kia Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại, không nhận.
Lưu San lại bấm điện thoại gọi tới.
Lưu San không quan tâm Thẩm Diên Dũng có việc quan trọng hoặc có thể ghét cô ấy hay không. Cô ấy còn ước gì Thẩm Diên Dũng ghét cô ấy, bảo cô ấy mau cút đi đấy.
Cô ấy gọi liên tục, khi gọi tới lần thứ tư mới thấy Thẩm Diên Dũng nghe máy.
"Sao vậy, bảo bối? Bây giờ anh đang trong cuộc họp chiêu đãi." Nghe giọng nói của Thẩm Diên Dũng vẫn còn tốt, cũng không có vẻ gì tức giận.
Lưu San rùng mình một cái: “Ai là bảo bối của anh chứ, đừng có làm cho người khác buồn nôn nữa."
Thẩm Diên Dũng khẽ cười và hỏi với vẻ hiểu rõ: "Có ai chọc cho em giận sao?"
Lưu San hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Ngày mai tôi muốn dẫn tiểu Bối và Trần Niệm tới khu vui chơi, buổi tối sẽ về. Anh thả cho tôi và tiểu Bối ra ngoài đi."
"Được, anh có thể để em đi. Em dẫn theo dì Trương và dì Dương, bọn họ sẽ giúp em chăm sóc tiểu Bối. Như vậy em và bạn gái của em cũng có thời gian trò chuyện nhiều hơn." Thẩm Diên Dũng sảng khoái nói.
Lưu San mím môi.
Cô ấy không muốn dì Trương và dì Dương đi theo. Bọn họ đi là theo dõi cô ấy. Cô ấy muốn đi ra nước ngoài chơi một tháng với Trần Niệm.
Nhưng nếu như cô ấy nói thẳng không muốn dẫn theo bọn họ đi, Thẩm Diên Dũng nhất định sẽ nghi ngờ.
"Sao không nói gì vậy? Em không hài lòng về chuyện anh thu xếp à? Em sẽ không có tính toán gì khác đấy chứ?" Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Thẩm Diên Dũng chợt lạnh xuống.
Lưu San sợ đến nổi da gà.
Thẩm Diên Dũng đúng là xấu xa từ nhỏ, sau khi lớn lên cũng không có gì bất ngờ.
"Anh đã thu xếp như vậy, cho dù tôi không thích, anh có thể dựa vào yêu thích của tôi mà sửa lại sao?" Lưu San hỏi ngược lại.
"Không thể." Thẩm Diên Dũng từ chối thẳng thừng: “Nhưng em có thể đòi anh một món quà, khi nào về nước anh sẽ tặng cho em."
"Có phải tôi muốn quà gì anh cũng cho hay không?" Lưu San lại hỏi.
"Dĩ nhiên không phải rồi. Trên thực tế là anh tặng gì, em chỉ có thể cầm cái đó thôi, ha ha." Tâm trạng Thẩm Diên Dũng rất tốt.
"Ha." Lưu San cũng cười theo một tiếng, tiếng cười này lạnh lùng lại có chút giễu cợt và có lệ.
Cô ấy trực tiếp cúp điện thoại. "Tôi khinh, anh tặng gì cho bà cô đây, bà cô đây cũng chẳng thèm."
Trần Niệm lo lắng nhìn về phía Lưu San: “Anh ta không đồng ý à?"
"Đồng ý, bảo để dì Trương và dì Dương cùng đi." Lưu San bất lực kéo tay của Trần Niệm và dặn dò Henney: "Đưa bữa tối tới phòng tôi."
"Vâng."
Cô ấy kéo Trần Niệm vào phòng và khóa cửa lại, phàn nàn: "Tên khốn Thẩm Diên Dũng này đúng là phát xít. Anh ta cố ý bảo dì Trương và dì Dương theo dõi chúng ta, đúng là khốn kiếp hết mức rồi."
"Ngày mai cậu dẫn theo tiểu Bối đi vệ sinh, sau đó theo thang máy rời đi. Cậu cứ tới sân bay trước chờ tớ. Tớ thấy cậu mãi chưa về sẽ đi tìm cậu. Tốt nhất là cố gắng thực hiện trước khi lên máy bay nửa giờ, như vậy sẽ dễ chạy thoát hơn." Trần Niệm đề nghị.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Còn vali thì sao? Có phải cậu vào trong khách sạn trước, sau đó còn phải trả phòng à?" Lưu San hỏi.
"Chúng ta cứ tới khu vui chơi đã. Các cậu cứ chơi trước, tớ nói tớ đi khách sạn nhưng trên thực tế là gửi hành lý ở sân bay."
"Tớ nhớ trong sân bay có quy định không cho mang đồ cồng kềnh lên máy bay, muốn gửi đồ thì phải gửi trước một giờ." Lưu San suy nghĩ một lát nói: “Thôi đi, chúng ta lại đeo một cái ba lô, bỏ quần áo mùa hè trong đó. Sau khi đến nước X thì mua đồ mới sẽ đỡ rắc rối hơn."
"Như vậy cũng được. Tối nay chúng ta ngủ sớm, ngày mai mới có sức để chạy trốn, sau đó đến nước ngoài làm loạn." Trần Niệm nằm ở trên giường Lưu San.
"Ra nước ngoài làm loạn, tớ thích những lời này." Lưu San cũng cười hì hì nằm ở bên cạnh Trần Niệm và bật ti vi lên.
Trên ti vi đang phát tin tức.
Trần Niệm nhìn lướt qua và kinh ngạc ngồi dậy, mắt mở to, trong mắt đầy vẻ lo âu và khủng hoảng...
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!