Chương 175: Dám Cười Với Người Đàn Ông Khác Thử Xem
CHƯƠNG 175: DÁM CƯỜI VỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC THỬ XEM
Cô nói với Lãnh Thu Tôn chuyện đứa con, mục đích là hi vọng Lãnh Thu Tôn đừng dây dưa với cô nữa.
Cô không ngờ Lãnh Thu Tôn lại hỏi chuyện này trước mặt Cố Lăng Kiệt, dường như là cố ý vậy.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, ánh mắt tối đen sâu không lường được, giống như động sâu không đáy.
Cô đã không còn lời gì đáp lại rồi.
Lãnh Thu Tôn cười: “Không phải cô lừa tôi chứ?”
Bạch Nguyệt cắn dưa hấu, nhìn chằm chằm Lãnh Thu Tôn, nghĩ làm sao đáp lại anh ta, vừa không khiến Cố Lăng Kiệt nghi ngờ, lại không khiến anh ta bám lấy vấn đề này nữa.
Thế nhưng, càng khẩn trương, lại càng không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
“Ngài Lãnh rất rảnh sao?” Bạch Nguyệt né tránh.
“Chỉ là rất muốn biết, một mặt cô vờ là người đàn bà thành thục với tôi, một bên còn vờ ngây thơ như thiếu nữ với người khác, là có ý gì?” Lãnh Thu Tôn kì quái hỏi.
“Tôi cảm thấy ngài Lãnh thích tôi, không muốn cho anh cơ hội, tìm một chuyện khiến anh không thể tiếp nhận để nói.” Lãnh Nguyệt trực tiếp trả lời.
“Cái gì?” Lãnh Thu Tôn rất kinh ngạc, lập tức phủ nhận: “Tôi thích cô? Tôi làm sao có thể thích loại phụ nữ giả dối như cô? Cô tưởng tượng cũng quá giỏi.”
“Vậy là tôi hiểu nhầm sao? Anh cứ chống đối tôi mãi, từ lúc gặp đến giờ.” Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta.
“Tôi chống đối cô, là bởi vì tôi nhìn cô không vừa mắt, nếu nhìn không vừa mắt cũng có thể bị nghĩ là yêu thích, vậy tôi phải thích bao nhiêu người đây?” Lãnh Thu Tôn châm chọc nói.
“Vậy sao?” Bạch Nguyệt cố ý dùng ngữ khí hoài nghi: “Nếu tôi nhìn một người không thuận mắt, khẳng định sẽ cách xa một chút, sẽ không cứ thích gây sự chú ý như thế, đối với ngài Lãnh mà nói, nhìn không thuận mắt cũng không có mấy người đi.”
Bạch Nguyệt nhướng mày, khẽ cười, mang chút ý khiêu khích.
“Đừng cười.” Cố Lăng Kiệt đột nhiên ra lệnh nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
“Cười cũng quá khó coi đi, cái gì nhỉ, “Đông Thi bắt chước chau mày”( ví với việc bắc chước một cách vụng về), là nói cảnh sát Bạch đi.” Lãnh Thu Tôn nói thay Cố Lăng Kiệt.
“Hai người từ từ ăn, tôi ăn no rồi.” Bạch Nguyệt cầm túi mình đứng dậy.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô vẫn chưa ăn gì nhiều, ánh mắt sâu thêm vào phần, liếc nhìn Lãnh Thu Tôn.
Lãnh Thu Tôn đang đánh giá Cố Lăng Kiệt, phán đoán: “Anh thích cô ta?”
“Không liên quan đến cậu? Mười rưỡi, tất cả mọi người tập hợp ở phòng cậu.” Cố Lăng Kiệt đứng dậy
“Tại sao lại là tập hợp ở phòng tôi chứ không phải phòng anh?” Lãnh Thu Tôn đứng dậy, không đồng ý nói.
“Vậy tập hợp ở phòng họp của khách sạn.” Cố Lăng Kiệt nói xong liền rời đi, không cho Lãnh Thu Tôn có cơ hội từ chối.
Lãnh Thu Tôn nhíu mày, cực kì không vui.
Cái tên họ Cố này thật là cuồng vọng.
Anh nhìn Bạch Nguyệt căn bản chưa ăn gì, bản thân cũng lười lấy, liền lấy đồ còn thừa của Bạch Nguyệt…ăn nốt.
Mười rưỡi.
Bạch Nguyệt nhận được thông báo đi tới phòng họp tập hợp.
Cô là người đầu tiên đến, ngồi lên ghế.
Cố Lăng Kiệt đi vào, đặt túi nilong lên trước mặt cô.
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn trong túi, là bánh mì và bánh ngọt anh mua.
Anh cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện cô, thâm trầm nhìn cô.
Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, lại giống như đã nói rất nhiều.
Bạch Nguyệt thật sự chưa ăn no, lấy một cái bánh mì trong túi ra, cắn một miếng lớn.
Ngoài bánh mì, anh còn mua một hộp sữa chua.
Cố Lăng Kiệt vẫn tỉ mỉ như trước.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đi vào, Lãnh Thu Tôn là người cuối cùng.
Anh ta thấy Bạch Nguyệt đang ăn bánh mì, ngồi xuống bên cạnh cô, chán ghét nói: “Phụ nữ các cô cũng thật là, buffet thì không ăn, lại đi ăn bánh mì?”
Bạch Nguyệt không để ý đến anh ta.
“Cái đó, gọi mọi người tập hợp ở đây, là để cùng nhau phân tích vụ án một chút.” Cấp dưới của Cố Lăng Kiệt, một người họ Trình nói.
“Bên phía bộ phận pháp y gửi tài liệu cho các người?” Lãnh Thu Tôn không vui nó.
“Đúng vậy.” Người họ Trình không phủ định.
Lãnh Thu Tôn cười: “Chức to đấy.”
Câu nói này là nói Cố Lăng Kiệt, ai cũng nghe ra.
Bạch Nguyệt cảm thấy, loại người như Lãnh Thu Tôn, vậy mà vẫn chưa bị kẻ thù giết chết, đúng là kì tích.
“Nói tiếp.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
Người họ Trình nói tiếp: “Thi thể nữ thứ nhất, nguyên nhân cái chết là do bị sợi thép ghìm chặt cổ, bởi vì dùng chất tạo bọt chặn mất bộ phận quan trọng, từ bên trong tìm thấy DNA của bốn người Hùng Cẩm Bình, Hùng Chí Thanh, Hùng Trường An và cả Trương Hải. Trước khi chết bị hãm hiếp tập thể.”
“Trương Hải là ai?” Lãnh Thu Tôn ngắt lời nói.
“Là một trong những người mất tích. Cũng chính là người nam đầu tiên bị dìm chết trong vại thủy tinh.” Người họ Trình giải thích.
Lãnh Thu Tôn gật đầu, biểu thị đã hiểu rồi: “Vậy đứa trẻ sơ sinh kia là con của ai?
“Theo đối chiếu DNA, đứa trẻ sơ sinh và Hùng Cẩm Bình có quan hệ thân thích, bị ngã chết, trong cùng một vại thủy tinh với đứa trẻ là mẹ của nó.” Người họ Trình nói.
“Vậy tầng trên trong mật thất thì sao, trong đó phát hiện được gì không?” Lãnh Thu Tôn hỏi tiếp.
“Tầng phía trên mật thất phát hiện ba chứng minh thư, hành lí của ba nạn nhân nữ, và cả nhật kí của Vương Hạ Hà, Vương Hạ Hà là nạn nhân trong vại thủy tinh thứ nhất.
Trên nhật kí viết, ba nạn nhân nữa vốn là ra ngoài làm công, bị Hùng Cẩm Bình lừa đến đây, chịu đựng đủ loại đối đãi không có tính người.
Bên ngoài đồn đại nghe thấy tiếng phụ nữ, có lẽ chính là do bọn họ phát ra.
Hai nạn nhân nam còn lại là hai người mất tích trước kia.
Dựa theo khung xương, khi bọn họ chết có lẽ là 18 tuổi, cũng chính là năm họ mất tích, hung thủ chính là ba người Hùng Cẩm Bình, Hùng Chí Thanh và Hùng Trường An.
“Bọn họ mất tích bao lâu rồi?” Lãnh Thu Tôn hỏi.
“25 năm.” Người họ Trình đáp.
“Trời ạ, sẽ không phải là oan hồn đòi mạng chứ?” Trợ lí Lãnh đoán. Nói xong, cô cảm thấy nổi hết da gà, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu như là oan hồn đòi mạng, 25 năm trước 3 người kia đã chết rồi, sẽ không sống đến bây giờ.” Bạch Nguyệt nói.
“Hung thủ có lẽ có quan hệ với nạn nhân đầu tiên, Vương Hạ Hà.” Lãnh Thu Tôn nói, nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Mấy người bọn họ đều từng đăng nhập vào trang mạng người lớn, cùng xem qua một video, người phụ nữ trong video rất giống Vương Hạ Hà.”
“Ngài Lãnh, anh từng xem qua sao?” Trợ lí Lãnh hồn nhiên hỏi.
Lãnh Thu Tôn: “…”
Bạch Nguyệt cười, vấn đề này của trợ lý Lãnh cũng quá hay rồi.
“Tôi là vì phá án.” Lãnh Thu Tôn giải thích với Bạch Nguyệt, trên mặt đỏ đến lạ thường.
“Ồ!” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, kéo dài âm, mang chút ý khác.
Sắc mặt Lãnh Thu Tôn càng đỏ hơn, tay gác lên ghế phía sau Bạch Nguyệt: “Tôi lừa cô làm gì, còn nữa, đàn ông xem không phải là rất bình thường sao? Cô không xem sao?”
Bạch Nguyệt cảm thấy anh ta dựa quá gần rồi, hỏi câu này cũng quá ám muội: “Đừng lên mặt.”
Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!
Lãnh Thu Tôn dựa gần vào Bạch Nguyệt, hít sâu một hơi: “Có lẽ cô cũng từng xem đi? Vì thế nói nói cái này, một chút cũng không ngạc nhiên.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhì hai người qua lại, sắc mặt tái xanh: “Là xem cùng với tôi.”
Bạch Nguyệt: “…”