Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 484: Sống Trong Hỗn Loạn, Chết Được Bình Thản​




CHƯƠNG 484: SỐNG TRONG HỖN LOẠN, CHẾT ĐƯỢC BÌNH THẢN
Bạch Nguyệt không hiểu nhìn bác sĩ Đông y: “Lăng Kiệt, anh nói vậy là sao? Em không bị bệnh tâm thần, tinh thần của em rất tốt, em bảo đảm."
"Tôi không phải là ngài Cố, tôi là bác sĩ Đông y." Ông bác sĩ Đông y nói.
Trong lòng Bạch Nguyệt căng thẳng, mí mắt rủ xuống không nói gì, tay chậm rãi kéo chăn lên.
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ. Tình hình sức khỏe của con nó có vấn đề gì không?" Tống Tâm Vân lo lắng hỏi.
"Cơ thể yếu, mạch tượng cũng không tốt, hơn nữa tâm trạng không ổn định nên không tốt cho thai nhi. Tôi sẽ kê ít thuốc dưỡng thai." Lão trung y nói.
"Đã làm phiền ông rồi.” Tống Tâm Vân tiễn ông bác sĩ Đông y ra cửa rồi xoay người cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Bạch Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt, mẹ biết trong lòng con khó chịu, con yêu Lăng Kiệt, mẹ đều nhìn thấy hết. Nhưng bây giờ nó đã chết, con càng phải chú ý giữ sức khỏe. Trong bụng con còn có huyết mạch của nó, con muốn nó chết không được nhắm mắt sao?" Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt nhìn cái chăn với ánh mắt đờ đẫn nhưng không nói một lời nào.
Tống Tâm Vân rất lo lắng khi thấy cô như vậy: “Tiểu Nguyệt, con phải tỉnh lại đi, Tiểu Diễn còn đang chờ con chăm sóc đấy."
Bạch Nguyệt vẫn không nói lời nào.
Điện thoại di động của cô đổ chuông, cô cũng không nghe.
Tống Tâm Vân lo lắng nhìn Bạch Nguyệt và cầm điện thoại di động lên. Khi thấy là Lâm Tiến, bà bấm nút nhận và đặt ở bên tai của cô.
"Mợ chủ, không xong rồi, tiểu Ninh đi ám sát Thịnh Đông Quang để trả thù cho thủ trưởng, đã bị người của ông ta bắt được." Lâm Tiến sốt ruột nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt bắt đầu có chút chấn động.
"Mợ chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì? Tôi tin tưởng tiểu Ninh sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng Thịnh Đông Quang nhất định sẽ làm cho cậu ấy sống không bằng chết. Chúng ta phải cứu cậu ấy ra." Lâm Tiến xác định nói.
"Lâm Tiến, Cố Lăng Kiệt thật sự đã chết rồi sao?" Bạch Nguyệt yếu ớt hỏi.
"Vâng. Trước đó cô vẫn hôn mê bất tỉnh, chúng tôi đã đưa tang thủ trưởng và chôn rồi." Lâm Tiến nói.
Bạch Nguyệt đã hiểu rõ.
Cảnh đạn xuyên qua gáy của Cố Lăng Kiệt không phải là do cô nằm mơ mà là sự thật.
Cố Lăng Kiệt thật sự chết rồi.
"Anh ấy được an táng ở đâu?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ở nghĩa trang liệt sĩ."
"Trước kia, tôi đã hỏi anh ấy, nếu như anh ấy đã chết, tôi muốn bỏ tro của anh ấy vào trong tượng đất, đặt ở trên giường của tôi, anh ấy đã hứa rồi. Chuyện này Trương Tinh Vũ có mặt ở đó hẳn cũng nghe được. Anh không tin có thể hỏi anh ta." Bạch Nguyệt nói.
"Ý của cô là muốn lấy tro xương của thủ trưởng ra, bỏ vào trong tượng đất sao?" Lâm Tiến kinh ngạc.
"Cái đó chỉ là tôi nói đùa với anh ấy thôi. Anh ấy đã chết, tôi sẽ không muốn sống một mình nữa. Ở trong ký ức của hai chúng tôi, những ngày tháng tốt đẹp nhất chính là ở trên đảo. Làm phiền anh đặt tro xương của hai chúng tôi ở chung một chỗ và đưa đến trên đảo, chôn chúng tôi ở trong sân. Về sau, tôi, Cố Lăng Kiệt và con của chúng tôi sẽ luôn ở chung với nhau." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
"Cái gì?" Lâm Tiến im lặng một lát mới nói: “Cô... có ý gì?"
"Trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ chết rất nhiều người, cũng sẽ có rất nhiều người được sinh ra. Có người thất thế, có người thăng chức. Ở trong thế giới của tôi chỉ có một Cố Lăng Kiệt. Anh ấy đã chết thì những chuyện khác đều không liên quan gì đến tôi nữa." Bạch Nguyệt khẽ nói.
"Anh ấy bị Thịnh Đông Quang giết chết, cô không muốn trả thù cho thủ trưởng sao?" Lâm Tiến không hiểu hỏi.
"Cho dù tôi không báo thù cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ không trách tôi. Anh ấy đã chết, tôi chỉ muốn sớm đến với anh ấy, không muốn kéo dài thời gian chia cách nữa. Xin lỗi với Lâm Tiến, tôi không giống với các anh. Các anh có nhiệt huyết muốn bảo vệ đất nước. Nhưng thế giới của tôi chỉ có anh ấy, xin lỗi." Bạch Nguyệt nói xong lời xin lỗi lại hít sâu một hơi, nhìn về phía Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân đỏ mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt chỉ có thể nói có hai chữ: “Xin lỗi."
Nhớ khi đó cô còn là một cô nhóc, lúc rảnh rỗi cô lại xem tiểu thuyết, xem ti vi. Những nhân vật hoặc câu chuyện trong ti vi và tiểu thuyết đều sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Nhưng trong cuộc sống lại không phải như vậy.
Bi kịch, cả đời chỉ có bi kịch, không có tương lai, không có xáo trộn.
Hoặc chính bởi vì cuộc sống quá bi thảm, cho nên trong tiểu thuyết và ti vi hoàn mỹ mới càng khiến cho người khác chờ mong.
Sống trong hỗn loạn, chết được bình thản cũng tốt.
Dù sao cô và Cố Lăng Kiệt sẽ không xa nhau.
Anh sống, cô cũng sống.
Anh chết, cô cũng chết.
"Vậy mợ chủ, bên cạnh cô ngoài cô ra, những người còn lại bảo đảm an toàn chứ?" Lâm Tiến hỏi.
"Sao? Hẳn là an toàn, trong phòng chỉ có mẹ và tôi thôi. Ở đây, Cố Lăng Kiệt cũng đã lắp thiết bị chống nghe lén rồi, anh nói đi." Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói và nhận lấy điện thoại trong tay Tống Tâm Vân.
"Thủ trưởng không chết, đó chỉ là thủ thuật che mắt, để cho đám người Thịnh Đông Quang tưởng thủ trưởng đã chết thôi. Bây giờ anh ấy đang ở trong trụ sở bí mật của ám vệ." Lâm Tiến hạ giọng nói.
Bạch Nguyệt ngẩn người, toàn thân đang căng thẳng chợt thả lỏng, nước mắt tuôn trào.
Hôm nay cô vẫn không khóc, vào giờ phút này lại không nhịn được nữa, cảm xúc cuối cùng cũng vỡ òa, nức nở nói: "Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy."
"Tôi lo lắng bên cạnh cô có người của Thịnh Đông Quang theo dõi. Dù sao, bọn họ cũng có thiên nhãn." Lâm Tiến lo lắng nói.
"Cái này thì dễ thôi. Các anh hẳn phải có tàu ngầm, bất kể là thiên nhãn hay là vệ tinh đều không quay tới được. Tôi có thuyền, trước mặt vẫn dựa theo quy trình bình thường, tôi lấy ra tro xương của anh ấy và đi lên trên đảo. Tôi có thể xuống nước từ chỗ cánh quạt ở đuôi thuyền, vệ tinh cũng không quay được. Tới lúc đó các anh lái tàu ngầm tới đón tôi, vậy thì thần không biết quỷ không hay." Bạch Nguyệt vội vàng nói.
"Nhưng vào ngày này mà cô còn muốn lặn trong nước biển lạnh lẽo, cơ thể có chịu nổi không?" Lâm Tiến lo lắng nói.
"Dù sao đi vào trong cũng chỉ mất có một, hai phút, không có việc gì đâu. Thỉnh thoảng để nước lạnh kích thích còn có thể làm cho máu lưu thông nhanh hơn, không cần lo lắng." Bạch Nguyệt kiên quyết nói.
"Được, vậy cứ dựa theo quy trình bình thường đi. Tôi sẽ để ý chuyện tro xương cho cô. Ngày mai, chúng ta có thể cầm tro xương đi tới trên đảo. Tôi đi cùng với cô, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn cho cô." Lâm Tiến lo lắng nói.
"Được. Đúng rồi, tro xương kia không phải là của Cố Lăng Kiệt, vậy thì là của ai?"
"Không phải của ai cả, bên trong chỉ tro xương bình thường của heo thôi." Lâm Tiến giải thích.
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Bây giờ Cố Lăng Kiệt không sao chứ? Lúc đó, viên đạn bắn qua gáy của anh ấy cũng là diễn trò thôi, đúng hay không?"
"Chờ cô gặp được thủ trưởng sẽ biết. Nhưng tôi rất lo lắng cho tình hình của tiểu Ninh, chuyện này nên làm thế nào đây?" Lâm Tiến lo lắng nói.
"Tiểu Ninh mang theo vũ khí trên tay chứ?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Có mang theo. Cậu ấy đi giết Thịnh Đông Quang, tính giết xong sẽ tự sát. Nhưng cậu ấy giết Thịnh Đông Quang không được lại còn bị bắt." Lâm Tiến nặng nề nói.
"Bây giờ Thịnh Đông Quang chắc chắn đang chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới, lát nữa anh lại chờ điện thoại của tôi." Bạch Nguyệt cúp máy.
"Tiểu Niệm, Lăng Kiệt không có chuyện gì à?" Tống Tâm Vân chờ đợi hỏi.
"Mẹ, chuyện này nhất định phải giữ mồm giữ miệng, nếu không Lăng Kiệt vẫn sẽ bị nguy hiểm." Bạch Nguyệt căn dặn.
Tống Tâm Vân tươi cười: “Yên tâm, cho dù mẹ có chết cũng sẽ không tiết lộ nửa lời."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK