Chương 1327: Tại Sao Lại Đối Tối Với Em Như Vậy?
CHƯƠNG 1327: TẠI SAO LẠI ĐỐI TỐI VỚI EM NHƯ VẬY?
Lời này không chỉ khiến người nghe không lấy làm lạ mà còn có chút thô bạo nữa, nhưng, sau khi Sở Giản nghe vậy thì mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên, anh hắng giọng một cái rồi nhìn qua An Kỳ, ánh mắt lúc này có mang theo chút nhu tình cứng nhắc: “Biết rồi.”
An Kỳ nở nụ cười: “Ngốc.”
Sau đó cô trở lại vị trí ban đầu của mình.
Tuy mấy ngày qua Lã Bá Vỹ không có ở đây nhưng nhìn bộ dạng của An Kỳ thì anh cũng có thể phần nào đoán ra được, hai người này đã hẹn hò với nhau rồi.
“Cậu vẫn đi chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi Barney.
Khuôn mặt Barney hiện lên nụ cười: “Đàm phán với người khác rất là thú vị, nắm bắt được lòng người cũng rất là thú vị, trường tụ thiện vũ (*), vạch đích chiến lược, có mục tiêu, công phá, những điều này đều rất là thú vị, nhưng tôi lại muốn sử dụng kỹ năng chuyên nghiệp của mình để giúp đỡ cho càng nhiều người càng tốt, cho nên tôi sẽ quay lại và đi vòng quanh thế giới.”
(*) Dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Mục Uyển biết bọn họ không thể nào giữ chân những người như Barney lại được.
Anh ấy có thể giúp đỡ bạn mà không cần hồi đáp, nhưng anh ta cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại một nơi, đây chính là một người nghĩa hiệp, một người nghĩa hiệp đầy nhiệt huyết.
“Nếu có việc gì cần có thể gọi điện cho tôi.” Mục Uyển nói.
“Được.” Barney mỉm cười nói: “Tôi nhất định sẽ gọi cho cô, phu nhân chắc cũng không phải loại người thích nợ ân tình của người khác đâu nhỉ, nói không chừng tôi sẽ nhờ phu nhân giới thiệu cho tôi một cô bạn gái đó, đợi tôi 25 tuổi đã.”
Mục Uyển cũng nở nụ cười, cô nhớ lại một trò đùa trước đây giữa họ, mới không bao lâu trước đây cô đã từng muốn ngủ với người đàn ông như thiên thần này a.
Tuy nhiên, đó chỉ là một khoảnh khắc bồng bột sa ngã mà thôi, cũng may mà lý trí và cảm xúc vẫn chiếm ưu thế.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm một cô gái tốt để bồi dưỡng một chút.” Mục Uyển nói.
“Vậy thì làm phiền phu nhân rồi.” Barney cũng mỉm cười.
“Cậu định khi nào sẽ đi?” Hạng Thịnh Duật lên tiếng hỏi Barney.
“Tôi còn chưa được nhìn ngắm đất nước này nhiều nữa, chắc là ba năm sau nữa, tôi sẽ mở một phòng khám ở đây, có một số người sẽ được khám miễn phí, một số người thì sẽ phải trả giá cao.” Barney nói.
Hạng Thịnh Duật cười: “Chi phí mở phòng khám của cậu sẽ do tôi bao, coi như là một phần thành ý của tôi.
Barney gật đầu: “Vậy cảm ơn anh trước.”
“Tôi cũng là loại người không thích nợ ân tình của người khác.” Hạng Thịnh Duật nói.
Sau đó chuông điện thoại của anh đột nhiên reo lên, sau khi nhìn thấy đó là do thủ hạ của mình gọi anh liền nhấc máy: “Vậy sao, tôi biết rồi, không, cứ đứng yên lặng quan sát thôi, dù sao cũng là chó cắn nhau, chúng ta cứ đứng xem náo nhiệt là được, cứ vậy đi, các người đi ăn cơm đi, ăn ngon chút.”
Hạng Thịnh Duật cúp máy xong rồi quay sang nói với Mục Uyển: “hu nhân Lan Ninh trút giận lên Phó Hâm Ưu, bà ta muốn đuổi cùng giết tận Phó Hâm Ưu.”
“Ý anh là gì? Bản ghi âm đó không phải là bằng chứng chứng minh phu nhân Lan Ninh là kẻ đứng sau rồi sao?” Mục Uyển không hiểu hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Đúng thật là như vậy, hay là để anh thuận gió đẩy thuyền thêm một chút?”
“Hửm?” Mục Uyển không hiểu ý của Hạng Thịnh Duật.
“Đừng đánh giá thấp sức mạnh của dư luận, nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể làm lật thuyền, đối với minh tinh mà nói thì dòng chảy còn quan trọng hơn cả kĩ năng chèo nữa, đối với phu nhân Lan Ninh cũng vậy, danh tiếng còn quan trọng hơn khả năng của bà ta, hơn nữa, năng lực của em lại ở trên bà ta, thế giới này vốn dĩ hoạt động theo quy luật cá lớn nuốt cá bé mà.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười nói.
“Hình như ai đắc tội với anh đều bị xui xẻo cả.” Mục Uyển cảm thán.
“Cũng không hẳn, phải xem anh có muốn buông tha không nữa, đối với loại người như phu nhân Lan Ninh, em buông tha bà ta, bà ta cũng sẽ không buông tha em, theo anh suy xét thì vẫn là không nên tha cho bà ta.” Hạng Thịnh Duật mím mím môi, bộ dạng anh như kiểu đành chịu, chứ biết làm sao giờ.
“Tôi đồng ý với quan điểm này, người không vì mình tời tru đất diệt mà, không nên làm bạn với mấy loại người đó, tốt nhất là không nên nói chuyện với họ luôn, bởi vì lập trường vốn dĩ đã không giống nhau rồi. Lúc đầu không quen thì thẳng tay động thủ, hiệu quả nhanh chóng, chỉ sợ khi quen biết thân thiết với nhau rồi, giả sử vào lúc bất đắc dĩ phải chọn hắn chết hay là cô chết, lúc đó cô lại không nỡ giết hắn, mà mình thì cũng không muốn chết, nói chung là cho dù kết cục có như thế nào đi nữa thì chắc chắn đó cũng không phải là kết cục tốt.” An Kỳ cảm thán nói.
Cũng không biết tại sao mà đáy lòng Mục Uyển lại chùng xuống nữa.
Cô hy vọng Hạng Thịnh Duật và Hình Thiên sẽ vĩnh viễn không khai chiến với nhau, chứ nếu không, thân là người đứng ở giữa, thì cho dù ai thắng ai thua cô cũng sẽ buồn.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên vươn tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, sau đó anh nghiêng người áp sát vào cô: “Ánh mắt bi thương lo lắng đó của em là sao vậy? Em nghĩ tới Hình Thiên sao?”
Hạng Thịnh Duật dường như hiểu rất rõ về cô, cô không làm gì, cũng không nói gì mà anh ấy cũng có thể đoán ra được cô đang nghĩ tới Hình Thiên.
Đương nhiên, anh chỉ đang đoán thôi mà, cô chỉ cần phủ nhận thì sự suy đoán này vĩnh viễn cũng không được chứng thực.
“Em nhớ tới chiến tranh của nước Z, cũng nghĩ về một trường hợp mà trước đây giáo viên có nói, nói về một bà lão có hai đứa con trai, bà luôn ca ngợi với mọi người rằng hai đứa con trai của bà đều vô cùng có thế lực ở hai bên, giống như là bà nghĩ con của bà rất giỏi vậy, sau đó có người hỏi bà, nếu như hai bên đánh nhau thì bà sẽ giúp đứa nào?”
“Bà lão này có thể là do không có tri thức nên bà đã không hiểu.”
“Đúng vậy a, có một ngày, bọn họ thật sự đánh nhau rồi, cả hai đứa đều không được bảo vệ.” Mục Uyển thở dài nói tiếp: “Em hy vọng thế giới được hòa bình.”
Hạng Thịnh Duật bị cô chọc đến cười: “Mong ước này cũng không tệ, sẽ tồn tại được rất nhiều năm thôi.”
“Ăn đồ ăn đi.” Mục Uyển định cắt miếng heo sữa quay.
“Để anh.” Hạng Thịnh Duật cầm lấy con dao rồi xẻ thịt heo ra một cách điêu luyện, mùi hương thơm nồng từ thịt heo bay ra thật khiến người ta nức mũi mà.”
Mục Uyển ngửi thấy thôi mà bụng đã sôi sùng sục rồi.
Hạng Thịnh Duật cắt một miếng thịt vai cho Mục Uyển.
“Tôi hỏi nha, trên đời này con gì không vươn cổ lên được?” An Kỳ hỏi.
“Đáp án câu này không phải rất rõ sao, chị An Kỳ, là heo đúng không?” Hắc Muội hùa theo trả lời.
An Kỳ cười cười: “Đúng vậy, Hắc Muội à, phu nhân nói muốn tìm bạn gái cho Barney, chị lại cảm thấy hai người trạc tuổi nhau, hay là suy nghĩ một chút đi, Barney đẹp trai như vậy, giống y hệt hoàng tử trong thế giới cổ tích luôn.”
Hắc Muội theo bản năng nhìn qua Barney.
Barney vẫn mỉm cười dịu dàng, cảm giác như ánh nắng mặt trời đang ngả trên đôi vai anh vậy, tạo cảm giác rất dễ chịu.
Hắc Muội cúi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Chị An Kỳ thật là đáng ghét, em còn nhỏ mà, đợi sau này em lớn rồi tính.”
“Nghe nói con gái dậy thì năm 18 tuổi, Hắc Muội của chúng ta tuy có hơi đen nhưng ngũ quan lại rất đẹp, hơn nữa chị lại cảm thấy em vì phơi nắng quá nhiều nên mới đen thôi, sau này dùng mỹ phẩm dưỡng da một chút là sẽ trắng ngay thôi. Chị sẽ bao luôn mấy thứ mỹ phẩm của em.” An Kỳ nói.
Hắc Muội có chút thụ sủng nhược kinh: “Không phải chị An Kỳ rất ghét em sao, tại sao đột nhiên lại đối tốt với em như vậy?”
“Nha đầu ngốc, đánh là thương mà mắng là yêu, chị thương em nhất mà, vậy em có ghét chị không?” An Kỳ hỏi.
“Đương nhiên là không ghét rồi, em rất là thích chị An Kỳ, tuy chị có hay cố ý nhắm vào em đi nữa.” Hắc Muội ngượng ngịu nói.