Chương 283: Kề Vai Tác Chiến
Cô khóc mười mấy phút, khóc tới mức cả mặt đẫm nước mắt, khóc tới mắt sưng đỏ, khóc tới mức không thở nổi, đầu óc trống rỗng, mới đi ra, đi tới trước gương, rửa mặt.
Ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương, hít sâu một hơi. Ngón tay khẽ chạm vào gương, vuốt ve khuôn mặt Bạch Nguyệt phản chiếu trong đó, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn, Cố Lăng Kiệt đi rồi, tôi sẽ mãi ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, từ nay về sau không ai có thể tổn thương cô nữa.”
Nhân viên vệ sinh đi vào, nhìn Bạch Nguyệt một cách kì lạ. Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Bạch Nguyệt nhìn nhân viên vệ sinh, đứng thẳng lưng, ra khỏi nhà vệ sinh.
Một giây trước khi đóng cửa, cô nghe thấy nhân viên vệ sinh nói một câu: “Đồ thần kinh.”
Cả người cô khẽ run, tay buông thõng cũng run rẩy. Cô mở cửa ra, ánh mắt sắc bén nhìn nhân viên vệ sinh, nghiệm giọng nói: “Cô nói gì?”
Nhân viên vệ sinh thấy Bạch Nguyệt tức giận, tự nhận thức bản thân dù sao cũng chỉ là nhân viên, lập tức sửa lời, nói: “Tôi không nói gì cả. Sao vậy?”
“Còn để tôi nghe thấy nữa, tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng người khác.” Bạch Nguyệt cảnh cáo nói rồi rời đi, đi về phía phòng bao 203.
Đồ ăn Tô Khánh Nam gọi đã sớm lên đủ rồi, anh ta chưa ăn, đang nghịch điện thoại. Thấy Bạch Nguyệt đi vào, nhìn mắt của cô: “Em khóc sao?”
“Không cần để ý, chỉ là một cách thể hiện cảm xúc. Khóc xong cũng tốt, cũng nhận thức rõ hiện thực hơn.” Bạch Nguyệt kéo ghế, ngồi đối diện Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam khẽ cười, đặt điện thoại sang một bên, hỏi: “Em nhìn rõ hiện thực gì?”
“Muốn sau này sống tốt hơn, anh chính là trời của tôi. Nghịch thiên sẽ chết, thuận thiên mới có thể sống.” Bạch Nguyệt mặt không biểu cảm nói.
Tô Khánh Nam nghi ngờ: “Em nói thật sao?”
“Thật, không thể giả được, nếu là giả, cũng sẽ không thể thành thật. Mau ăn sáng đi, ăn xong quay về nghỉ ngơi thật tốt, sau này chúng ta còn phải kề vai tác chiến.” Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
Tô Khánh Nam nắm lấy tay cô, bốn ngón tay đan vào tay cô, nắm thật chặt.
Anh ta thích từ ‘kề vai tác chiến’ này.
“Tiểu Nguyệt, em có từng nghĩ, chúng ta phân phân hợp hợp nhiều lần như thế giờ vẫn ở bên nhau, có lẽ, đó chính là số trời.” Tô Khánh Nam dịu dàng nói.
Bạch Nguyệt không phủ nhận, khẽ nhếch khóe miệng: “Có lẽ vậy, con đường sau này, như thế nào, ai cũng không biết, cùng nhau đi cùng trân trọng.”
“Anh sẽ trân trọng em, anh thề. Chỉ cần em mãi mãi không rời xa anh, anh cũng sẽ mãi mãi không rời xa em.” Tô Khánh Nam hứa hẹn.
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Yêu thương lẫn nhau, lời hứa chính là mật ngọt.
Nếu không yêu thương, lời hứa sẽ trở thành gánh nặng.
Ăn xong bữa sáng, Tô Khánh Nam đưa cô đến trung tâm thương mại mua quần áo.
Trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, cô ngồi lên ghế đá ven đường, nhìn dòng người đủ mọi hình thái cùng dòng xe tấp nập đi qua. Ánh nắng rọi trên người cô, có chút buồn ngủ.
“Chị gái ơi.” Một cậu thiếu niên trượt ván tới, đưa tới một thỏi son: “Có thể làm phiền chị in một dấu son lên quần áo tôi được không?”
Bạch Nguyệt không nhận lấy son trong tay cậu ta, hơi nhíu mày: “Lúc này, có lẽ cậu phải đang trên lớp chứ?”
Vẻ mặt cậu thanh niên kì lạ: “Làm phiền chị gái rồi, nếu chị đồng ý, thỏi son này tặng chị.”
Bạch Nguyệt thấy ánh mắt cậu ta lóe lên, lúc có lúc không nhìn sang bên phải.
Bên phải còn có hai cậu thanh niên đang đứng đó nhìn.
“Cậu và bạn của mình đánh cược sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cậu thiếu niên cười ngượng ngùng: “Bọn chúng đều nói chị xinh đẹp, nên cược với tôi 300 nghìn.”
“Cậu cảm thấy phái nữ xinh đẹp sẽ thích thanh niên bỏ học sao?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
Cậu thanh niên không nói gì.
“Kiến thức có thể thay đổi cuộc đời một con người, nâng cao sức hút, khiến người ta trở nên có khí chất. Cậu muốn sau này lớn lên sẽ cưới một người vợ xinh đẹp, hay chỉ là một cô gái bình thường, hay là bị vợ khinh ghét vì vô dụng?” Bạch Nguyệt cười nói, lấy son từ trong túi ra tô lên môi.
Cậu thiếu niên mang theo hy vọng nhìn Bạch Nguyệt, có chút kích động.
“Tôi có thể in dấu son lên áo cậu, nhưng điều kiện trước hết, là giờ cậu phải về trường lên lớp học, cậu có đồng ý không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đồng ý, đồng ý.” Cậu thiếu niên lập tức nói.
Bạch Nguyệt lưu lại một dấu môi trên áo của cậu thiếu niên.
Cậu ta hưng phấn trượt ván đi mất.
Bạch Nguyệt nhìn ba cậu thiếu niên rời đi, nở nụ cười nhã nhặn.
Thế giới của trẻ nhỏ, thật sự quá thuần khiết và đơn giản, chỉ cần in dấu son lên áo là có thể khiến chúng hài lòng. Chúng không nghĩ ngợi nhiều, hy vọng cũng ít.
Trung tâm thương mại mở cửa rồi.
Bạch Nguyệt đi vào, mua ba bộ quần áo, và cả đồ lót. Mua xong, bắt taxi về khách sạn, tắm lại lần nữa, giặt đồ lót, dùng bàn là là phẳng quần áo. Những thứ khác mang đi giặt khô.
Điện thoại reo lên.
Cô thấy là Chu Hân Ly gọi, liền nhớ tới chuyện hôm qua cô ta hẹn gặp cô vào trưa nay.
Cô thật sự thấy không cần thiết phải gặp Chu hân Ly nên không nghe, tắt máy.
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Chu Hân Ly, cô đành phải nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Tôi đã ở phòng bao 302 quán Tử Uyên rồi, lúc nào cô sẽ tới?” Chu Hân Ly hỏi.
“Tôi không định tới, xin lỗi.”
“Tôi có thứ này cho cô, cô nhất định phải tới. Bằng không tôi sẽ không rời đi, một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, tôi vẫn sẽ chờ tới khi cô đến mới thôi.”
Chu Hân Ly kiên định nói.
Bạch Nguyệt nhíu mày, dây dưa như này, cô không đi thì quá tuyệt tình rồi.
“Một tiếng nữa tôi tới.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Cô thay quần áo mới, không trang điểm, tới phòng bao 302 quán Tử Uyên.
Trong phòng bao, ngoài Chu Hân Ly, còn có một đứa nhỏ tầm 5-6 tuổi, trông có vài phần giống Chu Hân Ly. Cô đoán đó là con của Chu Hân Ly và Cố Lăng Kiệt.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Bạch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
Chu Hân Ly kéo tay Bạch Nguyệt: “Cuối cùng cô cũng chịu gặp tôi, quá tốt rồi. Là như này, thực ra tôi và Cố Lăng Kiệt vốn không hề kết hôn, chỉ là giữa chúng tôi có một hiệp ước kì lạ.”
Bạch Nguyệt trầm mặc, không tiếp lời.
Chu Hân Ly tiếp tục nói: “Cố Lăng Kiệt không muốn kết hôn với tôi, tôi biết trong lòng anh ấy chỉ có cô nên tôi đồng ý hiệp ước đấy. Thế nhưng, Cố Lăng Kiệt chuyển tên cả ba căn nhà và gần bốn tỷ tiền mặt cho tôi, những thứ này tôi không muốn, mong cô trả lại Cố Lăng Kiệt.”
“Anh ấy làm như vậy, khẳng định có lý của anh ấy. Nếu đã cho cô thì cô lấy đi, đây là thứ con của hai người nên có được.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Chờ chút, chờ tôi một chút.” Chu Hân Ly rời khỏi phòng bao.
Bạch Nguyệt nhìn về phía đứa trẻ kia.
Nếu con cô không chết, có lẽ cũng lớn tầm này.
Chu Hân Ly không có Cố Lăng Kiệt, ít nhất cô ta còn có con của mình, có lẽ cũng không cảm thấy cô đơn.
“Dì có thể đưa con đến một nơi không? Nơi này, cực kì cực kì quan trọng.” Đứa nhỏ hỏi.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!