Chương 148: Trong Lòng Anh Vẫn Có Cô Như Trước
CHƯƠNG 148: TRONG LÒNG ANH VẪN CÓ CÔ NHƯ TRƯỚC
Ánh mắt Bạch Nguyệt run rẩy, nhìn sâu vào Cố Lăng Kiệt, muốn từ trên mặt anh nhìn ra dấu vết nói dối.
Thế nhưng, không có.
Anh còn thâm sâu không lường được hơn cô.
Trong giấc mơ của anh, luôn có cô sao?
Anh từng nhớ cô sao?
Cho dù quyết định sẽ không quay đầu lại, cho dù quyết định kiềm chế khát vọng, trái tim, vẫn bị đả kích nặng nề.
“Chúng ta 3 năm trước từng gặp một lần, chính là trên tàu hỏa, lúc đó anh nhìn thấy tôi, anh canh cánh trong lòng với ngón út của tôi.Giấc mơ, không nhất định là kí ức, cũng có khả năng là thứ vô tình ghi nhớ.Từng có một người mắc bệnh tâm thần, bà ta kể cậu chuyện của mình như sau: Nói người tình của chồng bà ta tên Tang Tuyết. Nói con gái riêng của chồng bà ta tên Mạnh Vũ. Trên thực tế, Tang Tuyết là tên con gái bà ta, Mạnh Vũ là tên bạn học của con gái bà ta. Anh nhớ người phụ nữ trong giấc mơ mất đi một ngón tay, trong tiềm thức anh nghĩ là tôi, thực ra, không nhất định là tôi.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Được, bắt đầu trị liệu đi.” Cố Lăng Kiệt ngồi lên ghế.
Bạch Nguyệt thu lại tâm trạng, coi Cố Lăng Kiệt như một bệnh nhân bình thường.
“Ba năm trước, kí ức của anh dừng lại ở vụ việc ngoài ý muốn đó.” Bạch Nguyệt bắt đầu nói chuyện.
“Làm sao cô biết kí ức của tôi dừng lại ở việc ngoài ý muốn đó?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ híp mắt lại, cảnh giác nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt biết mình lỡ lời, “Chúng ta trước đây quen biết, không phải sao? Chuyện của anh tôi ít nhất cũng biết một chút.”
“Được, tiếp tục đi.” Cố Lăng Kiệt lí trí nói.
“Có thể nói chi tiết không? Kí ức cuối cùng của anh là gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt âm u: “Thảm sát, tuyệt vọng, đau khổ.”
Bạch Nguyệt rũ mắt.
Trên thực tế, đối với Cố Lăng Kiệt, đau khổ nhất chính là cô.
Vì thế, anh quên đi sự tồn tại của cô.
Là anh chọn quên đi cô, bây giờ, cần gì nhớ lại chứ.
Nhớ lại, chỉ là tạo thêm gánh nặng cho nhau.
Bạch Nguyệt dừng không gõ lên bàn nữa: “Nếu như bạn gái anh đưa cho anh một cái hộp, anh hi vọng trong hộp có gì?”
“Không có nếu như.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Thủ trưởng Cố có năng lực thấu hiểu rât mạnh, ý chí quá mạnh, không dễ dàng bị thôi miên, đối với khách hàng như này, tôi thường cho họ uống một viên thuốc.”
“Phần lớn thời gian, bệnh nhân không biết bản thân uống thuốc, phòng bị của họ giảm đi, dễ dàng thôi miên.”
“Thế nhưng tôi cảm thấy, nếu tôi vô duyên vô cớ cho thủ trưởng Cố uống thuốc, thủ trưởng sẽ càng phòng bị hơn.” Bạch Nguyệt lấy ra một lọ màu trắng từ trong túi, lấy ra một viên thuốc màu trắng, đặt vào lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt tỉ mỉ quan sát Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Sợ tôi hạ độc sao? Đây là địa bàn của anh, tôi độc chết anh, bản thân cũng không sống nổi, tôi bây giờ, chưa muốn chết.”
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, môi hồng lướt qua lòng bàn tay cô.
Giống như có dòng điện chạy qua.
Thân thể Bạch Nguyệt run rẩy, rút tay lại.
Trong lòng bàn tay còn vương chút ướt át.
Cô cọ bàn tay lên quần áo.
Cố Lăng Kiệt nhìn qua tay cô, xẹt qua chút vui mừng.
Anh không nói không rằng ngậm viên thuốc trong miệng, uống ngụm nước, nuốt viên thuốc xuống.
“Bây giờ, cô có thể bắt đầu rồi, không tin người thì không dùng, đã dùng thì phải tin.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
Bạch Nguyệt lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một bài nhạc chậm nhẹ ưu nhã.
“Đó là một buổi sáng với ánh mặt trời tươi đẹp, gió lướt qua mặt anh, mang đến từng đợt hương thơm nhẹ.”
“Anh hít sâu một hơi, vui vẻ thoái mái, đi qua vườn hoa hồng, đi đến trên bãi cỏ.”
“Cỏ trên bãi cỏ mềm mại, bước chân trần lên, rất thoải mái.”
“Anh nhìn thấy xa xa, có bóng hình một cô gái.”
“Cô gái mặc váy màu trắng, ngồi trên bãi cỏ, chân trần, anh từ từ đến gần cô ấy…” Bạch Nguyệt dịu dàng nói, chầm chậm nhìn Cố Lăng Kiêt.
Cố Lăng Kiệt đã ngủ rồi, dựa vào trên ghế, mày kiếm nhíu lại, bộ dáng tâm sự trùng trùng.
Trong mắt Bạch Nguyệt nhiễm một tầng buồn phiền: “Nhìn thấy cô gái ấy, cô rất đẹp, đẹp như trong tưởng tượng của anh.”
“Cô ấy nói, Cố Lăng Kiệt, ngủ cùng em một lúc nhé.”
“Anh nằm trên nền cỏ, tắm ánh nắng mặt trời, ngửi mùi thơm của tự nhiên, yên tâm đi vào giấc ngủ.”
Lông mày Cố Lăng Kiệt dần dãn ra, ngủ say dần.
Bạch Nguyệt đứng lên, lấy một tấm thảm trên sofa, đắp lên người Cố Lăng Kiệt.
Cô đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Mưa vẫn đang rơi, gió rất to, lay động cành cây, cành cây cứ thế lắc lư, giống như ác quỷ liều lĩnh.
Nhạc chuông điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, cô vội vàng ngắt tiếng, đi ra ngoài, đóng cửa, nghe máy: “Sao vậy?”
“Bây giờ cô tiện nghe điện thoại không?” Mộc Hiểu Sinh hỏi.
“Được, có thể, anh nói đi.” Bạch Nguyệt đi về phía cửa lớn.
“Chúng tôi điền tra theo hướng mà cô nói, thật sự tìm được tình nhân của An kì, là một huấn luyện viên thể hình. Anh ta vừa nghe An Kì chết rồi, rất đau lòng.”
“Anh ta nói, thời gian trước, An Kì đưa cho anh ta một chiếc hộp, nói nếu cảnh sát tìm anh ta, thì đưa chiếc hộp cho cảnh sát, có thể giúp anh ta an toàn. Cô có muốn đến xem không?” Mộc Hiểu Sinh nói.
“Được, bây giờ tôi về khách sạn, anh đưa anh ta và chiếc hộp đó đến chỗ khách sạn tôi ở đi.” Bạch Nguyệt đổi giày.
Mở cửa,
Trung tá Tống đứng chờ ở ngoài, giống như tượng điêu khắc, mặt không biểu tình đứng bảo vệ.
Quả nhiên cấp dưới của Cố Lăng Kiệt được huấn luyện có tố chất.
Trung tá Tống thấy Bạch Nguyệt, có chút nghi ngờ, “Thủ trưởng đâu?”
“Anh ấy đang nghỉ ngơi, đừng làm ồn đến anh ấy, có lẽ lâu lắm rồi không được ngủ ngon, bây giờ có tiện phái người đưa tôi về không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Trung tá Tống phòng bị, quay lại thư phòng.
Anh nhìn thấy thủ trường thật sự đang nghỉ ngơi, mới yên tâm, đi ra, nhìn Bạch Nguyệt nói: “Cảnh sát Bạch thật giỏi, thủ trường thường bị ác mộng quấy rầy, hay mất ngủ hay ngủ không ngon, hiện giờ tôi phái người đưa cô về.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn.”
Binh sĩ đưa Bạch Nguyệt đi đường 51, bởi vì mưa to, xe đi không nhanh.
Một tiếng sau, Bạch Nguyệt mới về tới khách sạn, đám người Mộc Hiểu Sinh đã ở đó rồi.
“Sao cô chậm vậy? Dì Bảo nói cô đã sớm rời đi rồi.” Mộc Hiểu Sinh trách mắng.
“Đường bên kia về sau bị ngập rồi, xe bị kẹt trên đường.” Bạch Nguyệt nhìn về phía huấn luyện viên thể hình.
Huấn luyện viên thể hình rất đẹp trai, rất cường tráng, đôi mắt hồng hồng: “An Kì thật sự chết rồi sao? Tại sao lại như vậy? Chúng tôi trước kia còn rất tốt.”
“Xem chiếc hộp kia một chút đi.” Bạch Nguyệt nói.
Huán luyện viên thể hình đưa chiếc hộp cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mở ra, bên trong chỉ có một bức ảnh.
Bức ảnh này Bạch Nguyệt từng thấy, để trong ngăn kéo tủ đầu giường của An Kì.
Là bức ảnh Tống Kiến Nhân và An Kì thời còn trẻ.
Tống Kiến Nhân ôm lấy An Kì, bọn họ đều mỉm cười xán lạn.
“Ý nghĩa bức ảnh này có phải là, hung thủ giết An Kì là Tống Kiến Nhân?” Mộc Hiểu Sinh nghi ngờ.
“Ý nghĩa ở đây là, An Kì tự sát.” Bạch Nguyệt phán đoán.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện