Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 940: Không Sợ Sinh Tử, Không Sợ Cường Quyền​




CHƯƠNG 940: KHÔNG SỢ SINH TỬ, KHÔNG SỢ CƯỜNG QUYỀN
Căn phòng vô cùng đổ nát, mặt đất gồ ghề, lồi lõm, gạch vỡ và mảnh vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi. Trên đất người đã chết, người bị thương, người khóc thút thít, người kêu rên, đâu đâu cũng tản ra mùi thuốc súng và mùi vị tử vong.
Mục Uyển càng nhìn càng đau lòng, càng nhìn càng lo lắng. Cô xuống xe, nhìn thấy một người có vẻ là người nước A bèn chạy tới đó hỏi: “Anh là người nước A?”
Người nọ nhìn thấy Mục Uyển, cung kính nói: “Tổng thống phu nhân.”
“Hình Thiên đâu, anh có nhìn thấy Hình Thiên không? Anh ấy sao rồi? Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Anh ấy có bị thương không?” Mục Uyển sốt ruột.
Người kia lắc đầu: “Tôi không biết.”
Mục Uyển chạy về phía đại sứ quán nước A.
“Phu nhân.” Người kia hô lên: “Bây giờ trong đại sứ quán không còn ai đâu, tất cả đều đã bị người của Lam Tư Quân đưa đi rồi.”
“Người của Lam Tư Quân vì sao lại đưa bọn họ đi? Hình Thiên tới thăm hỏi mà.” Mục Uyển khó hiểu hỏi.
“Cái này thì tôi không biết, cô vẫn nên nhanh chóng đi đi, ở đây quá nguy hiểm, quốc gia đã phái người tới đón chúng ta ở bến tàu rồi. Nghe nói mười hai giờ đêm nay sẽ đi, nếu như không đi thì sẽ không kịp.” Người kia nói.
Mục Uyển chưa chết tâm, nhanh chóng chạy vào đại sứ quán, trên tường đại sứ quán có rất nhiều vết đạn bắn, dưới dất cũng không ít người đang nằm đó.
“Hình Thiên.” Mục Uyển lo lắng gọi: “Hình Thiên, Hình Thiên!”
“Phu nhân đừng lo lắng, cho dù Lam Tư Quân có phát hiện ra tổng thống nước A thì cũng sẽ không giết anh ấy, bởi bọn họ cần anh ấy đàm phán với nước A.” 003 an ủi.
“Chuyện không đơn giản như vậy đâu, nếu như Hình Thiên chết thì những thế lực ngầm sẽ không tốn chút sức lực nào lên đài. Người đầu tiên bọn họ muốn đối phó chính là Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt, mà đó chính là hai người Hình Thiên dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ.” Mục Uyển lo lắng nói, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
Cô biết mình không nên khóc lúc này nhưng cô quá lo lắng cũng quá sợ hãi Hình Thiên sẽ xảy ra chuyện.
Cô muốn bảo vệ anh cho dù biết người Hình Thiên yêu là Bạch Nguyệt, cô cũng muốn đi bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ.
“Nếu như Hình Thiên bị bắt, bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện nhục quốc hà khắc, cho dù Hình Thiên được thả về nước e rằng cũng sẽ có chuyện càng gay go hơn, cho nên Hình Thiên không được chết cũng không được để bị bắt.” Mục Uyển chắc chắn.
Cô hít sâu một hơi, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Chỉ có bình tĩnh thì cô mới có đủ lý trí để suy nghĩ.
Đột nhiên có một người ôm bụng chạy ra, nhìn thấy Mục Uyển thì nói: “Phu nhân tổng thống yên tâm, ngài Tổng thống vẫn chưa bị bắt đi nhưng bây giờ ngài Tổng thống đang rất nguy hiểm.”
Mục Uyển nhìn thấy vẫn còn người sống, trong lòng nhen nhóm hy vọng, chạy tới nói với 003: “Giúp cậu ấy băng bó.”
“Ngài Tổng thống bây giờ đang ở vịnh Giang Thủy. Lam Tư Quân đã đi rồi, bây giờ Tổng thống rất nguy hiểm.” Người đó thở hổn hển nói.
“Người của chúng ta đâu? Không có ai tới cứu Hình Thiên sao? Cố Lăng Kiệt có lẽ sẽ đến.” Mục Uyển khó hiểu hỏi.
“Đã đến rồi nhưng bọn chúng lấy người của chúng ta ra uy hiếp, bây giờ vẫn đang giằng co căng thẳng. Tướng quân Cố có lẽ sẽ bí mật phái người tới, trước mắt cũng không biết thế nào.”
“Bây giờ chúng ta đến vịnh Giang Thủy.” Mục Uyển đi về phía cửa.
003 kéo tay cô lại: “Phu nhân, bây giờ chúng ta mà đi thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bọn họ rất đông mà chúng ta lại chỉ có ba người, nếu đi đồng nghĩa với việc chịu chết.”
Mục Uyển hiểu, nhưng cô không thể thấy Hình Thiên gặp chuyện mà lại không làm gì được: “Các người có thể cùng tôi tới đây, tôi đã rất cảm ơn rồi, cũng cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến mọi người mạo hiểm cùng tôi. Còn cô bé này phiền mọi người giúp tôi đưa về nước A giao cho Bạch Nguyệt nuôi nấng. Bạch Nguyệt tính tình ôn hòa, thiện lượng lại có trái tim hiền hòa, nhân ái, chắc chắn cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này.”
Nhưng nghĩ lại, nếu như Hình Thiên gặp chuyện, Bạch Nguyệt cũng sẽ nhảy vào trong sóng gió to lớn.
Nhưng ngoài Bạch Nguyệt, dường như cũng không còn ai thích hợp hơn nữa.
Hy vọng đến lúc đó Bạch Nguyệt sẽ sắp xếp lại.
“Phu nhân.” 003 gọi.
Mục Uyển nhìn người đàn ông bị thương: “Đưa anh ta đến bến tàu và đảm bảo anh ta an toàn lên tàu nước A.”
“Phu nhân, một mình cô đi quá nguy hiểm, tôi sẽ đi cùng cô.” 003 nói, quay đầu nói với 004: “Đừng quên lời phu nhân dặn.”
“Cảm ơn.” Mục Uyển nói với 003.
Bé gái thấy Mục Uyển đi thì chạy tới bên cạnh cô, nắm lấy tay Mục Uyển.
Mục Uyển nhớ ra vẫn chưa nói với cô bé bèn ngồi xổm xuống, dùng tiếng nước Z nhẹ nhàng nói: “Con yên tâm, dì đã phó thác con cho một người cực kỳ tốt rồi, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho con để con lớn lên trong một môi trường rất tốt, hiểu được vui vẻ, hạnh phúc, có được đồ ăn thức uống, kiến thức và tinh thần, của cải.”
“Con đi với dì.” Cô bé kiên định nói.
“Nghe lời, dì phải đi làm một chuyện rất nguy hiểm, có thể sẽ không thể sống sót trở về, con đi cùng quá nguy hiểm. Ngoan, con đi cùng chú kia, chú ấy sẽ bảo vệ con.” Mục Uyển nhìn 004, nói với cô bé.
Cô bé bắm chặt tay Mục Uyển.
“Phu nhân, để cô bé đi theo đi. Cô bé tín nhiệm cô hơn, nếu không cô bé đi theo 004 mà chạy lung tung còn chết nhanh hơn.” 003 nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Bọn họ lên xe đi tới vịnh Giang Thủy.
Suốt chặng đường ngoài tiếng pháo ra thì chính là tiếng súng.
Mục Uyển gọi cho Hình Thiên nhưng anh tắt máy, cũng không biết bây giờ anh ấy thế nào?
“Chạy về nơi diễn ra trận chiến ác liệt đi.” Mục Uyển nói.
003 không hiểu hỏi Mục Uyển: “Vì sao?”
“Bọn họ số lượng đông, càng dễ phát hiện Hình Thiên ở đâu, càng là trận chiến ác liệt càng có khả năng tìm thấy Hình Thiên.”
“Nhưng chúng ta tới đó chắc chắn phải chết không phải nghi ngờ.”
“Bọn họ bắt Hình Thiên là vì muốn có được lợi ích, nếu tôi có thể cho bọn họ nhiều lợi ích hơn tự khắc bọn họ sẽ thả Hình Thiên đi.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Nhưng cô đã không còn là phu nhân tổng thống nước A nữa, đây là tin tức Quốc tế, bọn họ không thể không biết.”
“Hãm hại lừa gạt luôn có một chút hy vọng, đến lúc đó, anh đưa con bé đi...” Mục Uyển nhìn bé gái cười, nói tiếp: “An toàn rời khỏi đây.”
003 nhíu mày: “Cô là đang chịu chết đấy.”
Mục Uyển nhìn phía trước: “Có thể chết vì anh ấy như vậy cũng coi như xứng đáng.”
003 không còn cách nào khác bèn lái xe về nơi diễn ra trận chiến ác liệt.
Không lâu sau, bọn họ đã gần tới nơi trung tâm trận chiến, cách một trăm mét chỉ thấy đóm lửa và khói thuốc súng, Mục Uyển choàng cờ nước M và nước A lên người rồi xuống xe.
“Phu nhân.” 003 lo lắng hô lên.
“Mọi người đi đi, bắt đầu từ bây giờ sự sống chết của tôi không còn liên quan đến mọi người nữa, mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Phu nhân.” 003 lại lần nữa gọi, hy vọng Mục Uyển có thể thay đổi chủ ý.
Cô mới hai mươi sáu tuổi, phong nhã hào hoa, nếu như không xông vào đó thì sau này có lẽ sẽ có cuộc sống rất tốt đẹp.
Mục Uyển cười với anh ta, nụ cười sáng lạn như bông hoa nở bên bờ đối diện, cô đi lên phía trước, không màng sinh tử nói với không khí bằng tiếng nước Z: “Tôi là Mục Uyển, là phu nhân Tổng thống nước A tiền nhiệm, là con gái của Hạng gia nước M, bây giờ đang làm việc ở bộ Ngoại giao nước M. Tôi muốn gặp người đứng đầu Lam Tư Quân .”
‘Pằng’ một tiếng, viên đạn tập kích bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK