Chương 1216: Bị Nghiện
CHƯƠNG 1216: BỊ NGHIỆN
“Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại cho anh hỏi tình hình của tôi khi nào?” Mục Uyển nữa đùa hỏi anh ta.
“Ngay trước lúc gọi cho phu nhân.” Người này thành thật trả lời.
“Có câu nói không biết anh đã từng nghe qua chưa?” Mục Uyển cúi đầu liếc nhìn anh ta, khóe miệng cô nhếch lên.
Người đó bất chợt rụt cổ lại, biết mình đã làm sai.
Mục Uyển đi đến trước mặt anh ta, học dáng vẻ bí hiểm của Hạng Thịnh Duật: “Thà đắc tội với quân tử chứ đừng bao giờ đắc tội với tiểu nhân và phụ nữ, lần sau mà còn tiết lộ thông tin như vậy, anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên đâu.”
Người đó nghe xong có vẻ bối rối, vẻ mặt phức tạp nhìn Mục Uyển.
Bản thân anh ta lại không dám nói dối Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển vỗ vai anh ta: “Có một số chuyện có thể từ từ nói thì sẽ vui vẻ cả làng, ví dụ như tôi ăn cơm chưa, anh có thể nói là bây giờ chưa ăn, nhưng cô ấy nói chút nữa sẽ ăn, anh ấy hỏi tôi đang đánh bài à? Anh có thể nói là chút nữa cô ấy sẽ nghỉ, hiểu không?”
“Dạ dạ dạ, tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ để ý.” Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật liền lắp bắp trả lời.
“Tạm thời tin anh trước, tôi về phòng trước đây.” Mục Uyển nói.
Còn nửa tiếng đồng hồ, cô ăn xong chắc cũng đến giờ rồi, nên không tiếp tục ngồi xuống chơi với mọi người nữa.
“Phu nhân, không chơi nữa sao?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Không chơi nữa, tiền trên bàn của tôi mọi người chơi xong thì chia đều ra đi.” Nói xong Mục Uyển trở về phòng.
“Phu nhân thật tốt, lại hào phóng, tính cách tốt và đặc biệt dịu dàng.” Một thuộc hạ nào đó của Hạng Thịnh Duật lên tiếng khen cô.
Còn tên thuộc hạ vừa bị cô hăm dọa thì : “…”
Rõ ràng cô ta rất đáng sợ mà?
Mục Uyển nhìn món thịt kho cải mặn trên bàn, còn có món cá cải chua và trứng chiên cà chua.
Mình cô ăn không hết nhiều như vậy.
Cô lấy cái chén khác, gắp một ít đồ ăn rồi cho người dọn phần còn lại đi.
Bọn họ đều ăn thức ăn nhanh, có thể để cho bọn họ ăn thêm.
Mình cô ăn thì quá lãng phí.
Sau khi ăn xong, cô nằm lên giường suy nghĩ lúc, rồi cô gọi video call cho Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật đang chơi trò chơi, thấy cuộc gọi video của Mục Uyển đến, bất chợt khóe môi anh nhếch lên cười.
Anh cứ tưởng rằng cô sẽ không chủ động gọi video cho mình.
Nên phút chốc tâm trạng anh vui hơn.
Anh hắng giọng rồi nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”
Mục Uyển nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh, cô hối hận vì đã gọi cuộc gọi này: “Không có gì, em cúp đây.”
“Cái gì!” Hạng Thịnh Duật ngăn cản, trên mặt có chút thay đổi: “Em đang làm gì?”
“Mới vừa ăn xong, nằm ở trên giường và không làm gì hết.” Mục Uyển trả lời.
Hạng Thịnh Duật suy nghĩ rồi nở nụ cười không kịp che giấu: “Nhớ anh sao?”
Không hiểu sao cô lại cảm giác vẻ mặt đắc ý đó của anh khiến cho cô rất muốn đấm vào.
“Đúng rồi.” Mục Uyển nói thẳng.
Hạng Thịnh Duật hơi bất ngờ vì câu trả lời của cô, gương mặt thôi không cười nham hiểm nữa.
Mục Uyển thấy dáng vẻ bất ngờ và bần thần của anh lại có vẻ dễ thương hơn.
Phút chốc trong đầu cô nảy ra ý nghĩ chọc anh.
“Anh đến với em đi.” Mục Uyển suy nghĩ rồi nói tiếp: “Mình em buồn chán lắm.”
Hạng Thịnh Duật yên lặng nhìn bộ dạng thản nhiên của cô.
Mục Uyển biết chắc anh sẽ không tới, cô đang phải ngồi xe cả ngày, từ sáng sớm đến tối mịt.
Anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nhưng trò đùa chỉ mới bắt đầu, cô đang cảm thấy rất thú vị nên không muốn dễ dàng chấm dứt như vậy: “Hình như em quen có anh nằm bên cạnh rồi, giờ anh không có ở đây chắc không ngủ được quá.”
Vừa dứt lời bản thân cô cũng không nhịn được cười: “Đến đi mà.”
“Em đợi đó.” Nói xong Hạng Thịnh Duật bèn ngắt cuộc gọi.
“Ha ha ha ha.” Cô đang nghĩ đến trò đùa của mình mà không nhịn được cười lớn tiếng.
Hạng Thịnh Duật thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết cô đang trêu chọc anh.
Thôi bỏ đi, dù sao thì sớm muộn cũng bị anh vạch trần thôi.
Cô nghỉ ngơi được lúc thì xe dừng lại.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển ra mở cửa.
Lã Bá Vĩ đứng ngay trước cửa: “Phu nhân, tới rồi.”
“Ừ.” Mục Uyển từ trên xe bước xuống nhìn xung quanh: đúng là rất giống với Hương Tuyết Duyệt Hải.
Chỉ khác là nơi này có mỗi cái biệt thự, bốn phía đều là rào chắn bằng sắt.
Trong biệt thự này có một quản gia và hai người giúp việc, họ cung kính đứng chào đón ngay cửa ra vào: “Phu nhân.”
Mục Uyển gật đầu: “Mọi người ở đây luôn sao?”
“Dạ.” Quản gia trả lời: “Phòng của phu nhân đã chuẩn bị xong rồi, phu nhân có muốn vào tắm không?”
“Được.” Mục Uyển đáp.
Người giúp việc đi phía trước dẫn đường cho Mục Uyển đến phòng của mình.
Phòng được bố trí màu hồng, trên kệ còn có vô số thú bông, đến cả màn ngủ dài chấm đất kiểu quý phi cũng màu hồng.
Chẳng lẽ trong lòng Hạng Thịnh Duật có hình bóng của cô công chúa sao?
Bằng không thì sao lại sắp xếp như vậy được?
Mục Uyển cảm thấy hơi quá nên lên tiếng hỏi: “Còn phòng khác không? Tôi cảm thấy phòng này giống phòng của bé gái quá.”
“Đây là do cậu chủ cố tình dặn dò chuẩn bị cho phu nhân ạ, còn các phòng khác thì… chưa được bày trí lại ạ.” Quản gia nói.
“Tôi hiểu rồi.” Mục Uyển cũng không dám làm phiền mọi người sắp xếp lại: “Vậy tôi đi tắm trước, làm phiền mọi người quá.”
“Không phiền, chuyện phải làm mà.” Quản gia vừa nói vừa đưa Mục Uyển đến phòng tắm.
Mục Uyển lấy quần áo từ trong túi ra.
Người giúp việc đã cầm chiếc đầm màu trắng đứng trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn chiếc đầm: “Đồ ngủ sao?”
“Cậu chủ dặn chuẩn bị ạ.” Người giúp việc nhẹ nhàng nói.
“Anh ta còn dặn dò gì nữa?” Mục Uyển hỏi.
Người giúp việc mở tủ ra.
Bên trong tủ các loại váy, giày, túi xách, trang sức hiện lên trước mặt cô.
“Đều mua theo size của phu nhân ạ.” Người giúp việc giải thích.
“Các người… Những quần áo này mua lúc nào vậy?” Mục Uyển tò mò.
“Sáng nay cậu chủ gọi điện dặn chúng tôi chuẩn bị ạ. Phu nhân tắm xong là có thể dùng bữa luôn ạ.”
“Dùng bữa? Lúc nãy trên xe tôi mới ăn rồi, Hạng Thịnh Duật không nói cho mọi người biết sao?” Mục Uyển hỏi.
“Chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn, nên phu nhân lúc nào đói có thể báo cho chúng tôi biết.” Người giúp việc vẫn giọng nhẹ nhàng nói.
“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Mục Uyển nói xong đưa tay xuống thử nhiệt độ nước, nhiệt độ vừa đủ.
“Vậy thưa phu nhân, tôi ra ngoài trước, có gì cần cô cứ gọi, tôi tên Tiểu Thúy, tôi đứng hầu ngay ở cửa.” Người giúp việc nói.
“Tiểu Thúy, tôi biết rồi, cám ơn cô.” Mục Uyển khách sáo nói rồi nhìn theo người giúp việc đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Cô nằm vào bồn tắm.
Bồn tắm này dạng sủi khí, nằm vào toàn thân cô được massage từ trên xuống dưới bằng nước nên rất thoải mái.
Cô ngâm khoảng hai mươi phút rồi bước dậy gội đầu và đi ra.
Tiểu Thúy liền đưa máy sấy cho cô: “Phu nhân có cần tôi giúp không?”
Mục Uyển lắc lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Cô tự sấy tóc cho mình xong nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Cả buổi chiều cô ngủ rồi, nên giờ không ngủ được nữa, cô xuống lầu không nhìn thấy bọn Lã Bá Vĩ nên lên tiếng hỏi quản gia: “Mọi người đâu rồi?”
“Mọi người đang ở phía sau, phu nhân muốn gặp ai?” Quản gia trả lời.
“Để tôi gọi điện thoại vậy.” Nói xong Mục Uyển bèn gọi điện cho Lã Bá Vĩ: “Mọi người ăn cơm chưa?”
“Chúng tôi ăn rồi.”
“Anh nhắn mấy người lên đánh bài đi.” Mục Uyển nói.
“Dạ.”
Mục Uyển bắt đầu có hứng thú với chơi bài, cho nên đến lúc nửa đêm Hạng Thịnh Duật đến nơi bắt gặp tại trận Mục Uyển vẫn còn đang ngồi đó chơi bài…