Chương 979: Có Sự Xinh Đẹp Của Chị
CHƯƠNG 979: CÓ SỰ XINH ĐẸP CỦA CHỊ
“Phu nhân à, chị xinh đẹp quá.” Hắc Muội cảm thán.
“Núi cao có núi khác cao hơn, con người cũng thế, chỉ cần nhìn thấy vừa mắt là đẹp rồi.” Mục Uyển nói.
Cô lại đi tới cửa hàng gần đó mua nước hoa mùi tre và cây dành dành của Gucci.
Mùi dành dành khá ngọt, mùi tre lại khá the mát.
Hương vị ngọt ngào giúp tâm trạng con người tốt lên.
Mùi vị của tre giúp con người duy trì được sự tỉnh táo.
Cô còn mua thêm mấy bộ trang phục công sở nữa.
Để phù hợp với chương trình trực tiếp hôm nay, cô chọn một bộ màu hồng nhạt.
Loại trang phục với màu sắc và kiểu dáng này trước đây cô chưa từng mặc bao giờ, bây giờ mặc vào mới nhớ ra mình mới có 26 tuổi, chứ không phải 36, mà cảm giác như mình chưa bao giờ có tuổi trẻ vậy.
Chọn đồ xong đã là một giờ chiều.
“Hắc Muội, chúng ta ăn tạm chút gì đó đi, buổi chiều chị phải tới Bộ ngoại giao.”
“Vâng, em không sao đâu, nếu chị gấp thì cứ đi, em sẽ đưa cún con ra ngoài đi dạo. Lúc nào chị xong việc, em sẽ tới đón.”
“Em không phải tới đón chị đâu, tối nay chị đi xem mắt, chị muốntự đi.”
Hắc Muội ngớ người: “Phu nhân, chị đi thật à?”
Mục Uyển khổ sở trong lòng, gật đầu: “Chị thật sự phải đi.”
Cô nhất định phải đi.
Thứ nhất là để Hạng Thịnh Duật phải dè chừng, thêm nữa, cô không thể liên lụy Hình Thiên.
Cô muốn tỏ ra thật hạnh phúc để Hình Thiên từ nay về sau không còn vướng bận gì tới cuộc sống của cô nữa.
Trước mắt đây là chuyện nhất định phải làm.
Hắc Muội thất vọng cúi thấp đầu.
Cô hi vọng phu nhân và Tổng Thống ở cạnh nhau.
Cô không vui, rất không vui.
Mục Uyển ôm vai Hắc Muội, cười an ủi: “Hiện tại chị cảm thấy rất hạnh phúc, nên là cô nhóc này, đi, đi ăn cơm nào.”
Hắc Muội không thể vui vẻ được: “Vậy xem mắt xong, chị sẽ gả cho người ta à?”
“Người yêu nhau còn có thể chia tay, xem mắt rồi đi đến kết hôn, nào có dễ được như vậy.
“Ừm ừm.” Hắc Muội thở phào. “Không gả là được, không gả là tốt.”
Hai người chọn một tiệm mì, Mục Uyển vừa đi vào đã thấy có người chỉ trỏ mình.
“Người phụ nữ đó giống phu nhân cựu tổng thống nước A thật, mấy người đã xem video trước đây của cô ta chưa? Trông rẻ tiền kinh khủng.” Có người bàn tán.
Hắc Muội tức giận, đang định lên tiếng thì Mục Uyển đã nắm chặt tay lại, dùng tiếng nước A nói: “Không cần để ý, bọn họ không quen biết em, không hiểu em là người thế nào đã mạt sát em như thế, vốn đã chẳng phải loại tốt đẹp gì, em so đo với bọn họ chẳng khác gì ngang hàng với người ta. Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, đôi co với một đám ngu xuẩn làm gì cho phí thời gian.”
Hắc Muội được an ủi, cảm thấy lời nói của phu nhân rất có đạo lý.
“Mấy người đó sao mà đáng ghét thế chứ.”
“Vô công rồi nghề nên toàn bàn chuyện trà dư hậu tửu, đây vốn là bản tính của con người, lấy nỗi bi thương, nhục nhã, sai lầm, khổ sở của người khác để nâng cao giá trị của mình, so sánh với bản thân để thỏa mãn. Loại người này quá nhiều, đừng lấy sai lầm của người khác ra để tự làm khổ mình.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói ra mấy lời này, ăn xong mì thì đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”
Cô vừa đứng lên thì ba người ban nãy nói cô cũng đứng lên, chặn phía trước.
“Em gái, em tên gì thế?” Người phụ nữ hỏi.
Hắc Muội đứng chắn trước Mục Uyển: “Tên phu nhân nhà bọn tôi cũng đến lượt mấy người được biết à?”
“Tôi vừa lên mạng tìm, thấy cô em rất giống vị phu nhân của cựu tổng thống nước A, không phải là cô đấy chứ?” Người phụ nữ nhìn từ đầu tới chân Mục Uyển.
Mục Uyển mặt không đổi sắc nhìn vào người phụ nữ trước mắt.
Hình Thiên muốn giúp cô sửa mặt, làm dáng vẻ của cô thay đổi, tránh xa những lời chửi bới lên án kia.
Nhưng cô không cần, đó là quá khứ của cô, cất giấu rất nhiều kỉ niệm tươi đẹp.
Vậy nên dù cho tiếng chửi bới và những lời nói khiến cô tổn thương vẫn đầy rẫy, nhưng cô không muốn xóa đi tất cả quá khứ đã qua.
“Là tôi.” Mục Uyển không phủ nhận: “Tôi là Mục Uyển, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?”
Đối phương không ngờ cô sẽ thừa nhận, bị dọa sợ hết hồn, nhất thời không biết nói gì.
“Cô đi chơi với chúng tôi chút được không?” Một tên đàn ông khác lên tiếng, bắt đầu đánh giá Mục Uyển. không hiểu tại sao giọng điệu không có chút hung hăng, ngược lại nghe như đang cầu xin.
Hắn ta vừa mở miệng đã tự cảm thấy mất mặt, nhìn đi hướng khác.
Mục Uyển khẽ nhếch khóe môi: “Tôi không thể chơi với anh, tôi còn nhiều việc phải làm, chiều nay phải tới Bộ ngoại giao mở tiệc. Còn nữa, thứ mấy người xem trên mạng là giả, trước đây tôi bị người ta hãm hại, tôi có trăm cái miệng cũng không bào chữa được. không thể không ly hôn. Nhưng, tôi không hề làm mấy chuyện đó.”
Bốn người trẻ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
“Tôi rất thích cô, trước đây cũng thế.” Người đàn ông trẻ nói.
“Cảm ơn, tôi xin phép đi trước.” Mục Uyển gật đầu.
Hắc Muội đi theo sau Mục Uyển, quay lại nhìn mấy người đó.
Bọn họ lại anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, không biết đang nói gì, như đang đùa giỡn vui vẻ.
“Phu nhân, anh ta thích chị kìa.” Hắc Muội cười hì hì.
Mục Uyển khẽ cười: “Khi còn bé chị cũng thích Hoàng tử William.”
Hắc Muội: “...”
“Đi thôi, vẫn còn chút thời gian, đưa em về nhà họ Hạng trước rồi chị sẽ tới Bộ ngoại giao.”
“Không cần đâu không cần đâu, một mình em về là được, dù sao chiều nay cũng không làm gì. À phải rồi, chị có cần trang điểm chút không?”
Mục Uyển gật đầu, cô nên trang điểm một chút: “Trong túi chị có mỹ phẩm.”
“Được, vậy lúc nào chị cần thì gọi em, em sẽ tới ngay lập tức.” Hắc Muội vui vẻ nói, rồi dắt cún con đi.
Trước khi tới Bộ ngoại giao, Mục Uyển trang điểm rất kĩ càng, chí ít cũng không thể để người ta được đắc ý cười nhạo cô.
Vả lại tối nay còn phải đi xem mắt.
Khởi đầu của đa số các mối quan hệ, bắt nguồn từ nhan sắc. Nếu ngay từ đầu đối phương đã không coi trọng cô, dù sau đó có miễn cưỡng ở bên thì cũng sẽ không hạnh phúc.
Cô tới Bộ ngoại giao, một đám người nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Mục Uyển coi như không nhìn thấy, ngồi vào vị trí được sắp xếp.
Đám người kia, rất nhiều người quay lại nhìn cô.
Máy điện thoại bàn trên bàn đổ chuông.
Mục Uyển bắt máy.
“Xin chào, Mục Uyển, tôi là Sasha, người hôm trước gọi cho cô, tôi là trợ lý của tổ trưởng, cô hãy tới phòng hội nghị thứ nhất ngay bây giờ.” Sasha nói trong điện thoại.
“Được.” Mục Uyển cúp máy, mang theo bút và sổ ghi chép đi ra ngoài cửa.
“Sao lại không biết xấu hổ mà tới làm việc thế nhỉ, trước đó thì vô duyên vô cớ không thấy tăm hơi đâu.” Cô gái tóc ngắn trước đây cũng có chút giao tình với Mục Uyển nói.
“Kim Ngọc Châu, cô đừng nói làm gì, người ta có hậu thuẫn, cô làm sao mà sánh được.” Người ngồi cách Kim Ngọc Châu không xa nói, ánh mắt không vui nhìn qua phía Mục Uyển.
“Phải rồi, một người phụ nữ vừa bị ly dị, chưa gì đã đã lấy lại địa vị rồi, đúng là đê tiện.” Kim Ngọc Châu phun ra mấy lời khó nghe.