Chương 558: Khi Anh Ta Thành Thói Quen Thì Nhất Định Phải Từ Bỏ
CHƯƠNG 558: KHI ANH TA THÀNH THÓI QUEN THÌ NHẤT ĐỊNH PHẢI TỪ BỎ
"Không phải anh hoàn toàn không có ngày nghỉ sao?" Lưu San chế nhạo anh ta.
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng cong lên: “Anh cũng muốn hoàn toàn không có ngày nghỉ lắm. Nhưng thứ nhất là trình độ năng lực của anh không đủ, thứ hai khi em không ở bên cạnh thì anh không có đối tượng, em ở bên cạnh lại sợ em chịu không nổi."
Lưu San thoáng ngây người, sau đó liền hiểu rõ ý của anh ta.
Người này lại mở máy rồi.
Cô cầm vòi hoa sen xối vào mặt anh ta.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy cô ấy và hôn cô.
Lưu San dùng vòi hoa sen làm vũ khí, xịt vào người anh ta.
Thẩm Diên Dũng cũng không giận, không ngăn cản cô, hai bàn tay nắm lấy một bên bầu ngực cô, một bên thì ngậm trong miệng, giống như đứa trẻ sơ sinh vậy.
Lưu San: "..."
Trong đầu Thẩm Diên Dũng chứa đầy háo sắc.
Cô tiếp tục xịt nước vào anh ta, anh ta thấy phiền liền cướp lấy vòi hoa sen và tắt nước đi: “Em đừng làm loạn nữa."
Cô khóc không ra nước mắt. Cô có làm loạn đâu, cô đang từ chối rất nghiêm túc...
Anh không cho cô có cơ hội tránh ra, đã bế cô đến trên giường.
Bây giờ cô nhẹ hơn trước rất nhiều, anh hơi đau lòng.
Anh thật vất vả mới nuôi cho cô trắng trắng mập mập, cô ra ngoài có nửa năm trở về đã biến thành da bọc xương.
May là cô đã trở về.
Lưu San đẩy anh ta ra: “Nước, trên người tôi còn ướt đấy."
Anh hơi tách khỏi người cô, nói với ẩn ý sâu xa: "Ừ, anh đã nhìn ra rồi."
Lưu San: "..."
Cô cầm cái gối ném về phía anh ta.
Anh ta bắt lấy cái gối rồi đặt ở dưới thắt lưng của cô, nhanh chóng cởi quần áo, hôn lên môi của cô, lòng bàn tay di chuyển dọc theo bụng của cô xuống phía dưới, rất dễ dàng tìm đến nơi.
Lưu San nhớ tới một chuyện cũ mà mình đã từng xem qua trước đây.
Một bé gái từ trước đến nay chưa từng ăn qua bánh ga-tô, có một ngày được ăn, mặc dù trước khi ăn thì cảm thấy khiếp sợ, nhưng sau khi ăn xong mới phát hiện ra mùi bánh ga-tô rất ngon.
Khi đói lại có bánh ga-tô ăn, dẫn đến về sau cứ đói sẽ muốn ăn bánh ga-tô.
Khi đói, biết rõ bánh ga-tô là của người khác mà vẫn có thể thèm ăn.
Khi người khác cho cô bé bánh ga-tô, biết rõ không nên nhận nhưng cô bé vẫn ăn.
Con người có đôi khi là như vậy đấy, muốn chống lại những thứ tốt đẹp thì rất vất vả, cần phải có ý chí cần rất kiên định, nhưng một khi đã không chống lại nữa sẽ đặc biệt dễ dàng.
Cô luôn là người có tính tình tùy tiện, cảm thấy mình có thể còn kém hơn cả A Q của Lỗ Tấn, rất dễ dàng tìm được cách thuyết phục mình thoải mái sống cuộc sống không tim không phổi.
Thẩm Diên Dũng làm ra chiếc bánh ga-tô tinh tế như vậy, độc đáo như vậy, có một không hai trên đời như vậy, cô ấy đã ăn hai năm, lúc này không ăn thì quá giả tạo, cũng quá kiểu cách.
Khi bánh ga-tô không ngừng tập kích tới, cô ấy mơ hồ, bay bổng, mạch suy nghĩ cũng không còn rõ ràng nữa.
Cô mở miệng cắn vào vai của anh ta.
Thẩm Diên Dũng say đắm nhìn cô nằm trong lòng mình, thích cô ở bên cạnh mình.
Anh ta mặc cho cô cắn, làm đến cực hạn...
Khi cô tỉnh lại thì đã mười một giờ mười lăm.
Má nó, mình đã nói là phải đi gặp bạn.
Cô bị Thẩm Diên Dũng dây dưa đến hơn bốn giờ sáng, anh ta thoải mái thì cô ấy mới có khả năng ngủ được yên ổn.
Thẩm Diên Dũng không kìm chế như vậy, nếu là ngày xưa, cô ấy cũng không kìm chế theo.
Coi như đã biến thành thói quen, thật đúng là...
Cô chán nản, đau khổ, phiền não, không đánh răng, không rửa mặt, kiểm điểm một lúc mới cầm điện thoại di động lên, kiểm tra số điện thoại do Giang Diệp gửi cho cô và bấm số gọi đi.
"Alo, chào em." Từ đầu bên kia của điện thoại vọng ra giọng nói của Giang Diệp, giọng nói của người đàn ông trưởng thành vang vọng, trầm ổn, khiến người ta có cảm giác an toàn. Cô cũng có ý muốn phát triển tình cảm với nam thần này.
Được rồi, chắc hẳn không đùa nữa.
Cô cũng đã ở cùng với Thẩm Diên Dũng rồi.
Thật là phiền.
Có điều, bọn họ không có hi vọng thì vẫn có thể làm bạn. Hơn nữa đối phương cũng không biết được tâm tư xấu xa này của cô. Cảm ơn ông trời cho cô một cái đầu mọc đầy tóc, ngoại trừ che giấu chỉ số thông minh giản dị tự nhiên, còn giấu được cả những suy nghĩ mơ mộng của cô nữa.
"À, thật ngại quá, tôi ngủ mãi đến giờ mới tỉnh dậy." Lưu San áy náy nói.
Giang Diệp cười ra tiếng: “Tôi đoán được rồi, hôm qua em không nhắn lại cho tôi."
"Tối hôm qua tôi đi chơi, chơi một lát lại ngủ thiếp mất, thật ngại quá. Bây giờ anh đang ở đâu?" Lưu San hỏi xong liền vén chăn lên, rời khỏi giường và đi đến phòng vệ sinh.
"Tôi đang ở khách sạn quốc tế của thành phố A, em có ra được không?"
"Đương nhiên, khi tôi ở nước D may mắn nhờ có anh chăm sóc. Nói không chừng, sau này tôi sẽ tiếp tục ở nước D, lại phải dựa vào sự trợ giúp của anh đấy. Chúng ta chính là hàng xóm tốt. Anh tới nước tôi, tôi nhất định phải chiêu đãi anh thật tốt. Đúng rồi, anh nói đến tìm cô bạn gái chạy mất à? Sao cô ấy có thể tới nước A vậy? Trước đây tôi chưa từng thấy anh có bạn gái, ha ha." Lưu San mỉm cười hỏi.
Giang Diệp im lặng một lát.
Cô đoán anh ta không tìm được bạn gái, tính tò mò lại nổi lên.
"À, anh gửi số phòng của anh cho tôi, tôi sẽ tới đó trong vòng một giờ nữa." Lưu San muốn tránh cho hai bên khỏi phải lúng túng nên cúp máy.
Ôi, cô thở dài và nhìn mình trong gương, sau đó đánh răng.
Khi còn học cấp ba, cô đã từng thầm mến cậu học sinh đẹp trai lại học giỏi trong lớp.
Cậu ấy vừa liếc nhìn cô một cái, cô lại có thể xuất hiện rất nhiều bong bóng màu hồng. Đặc biệt nếu tình cờ gặp được ở trên đường, cô liền cảm thấy đó là duyên phận do ông trời định sẵn.
Kết quả, cuối cùng cô không đợi được duyên phận đến đã phải chìm ngập trong những bài thi không ngừng. Sau đó, cậu học sinh ấy thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, cô mặt dày đi xin số điện thoại và facebook, kết quả chẳng bao lâu cậu ấy đã không cần tới số điện thoại và facebook nữa rồi.
Cô đã sớm bị cậu ấy lãng quên trong dòng sông dài lịch sử.
Nhưng cô không sao cả. Dù sao cô cũng sớm quên mất dáng vẻ của cậu ấy.
Khi lên đại học, giá trị thị trường của cô bắt đầu tốt lên, cô không mấy nghiêm túc với tình yêu mà chỉ vui đùa một chút. Nhưng cô còn chưa chơi đủ thì ông trời đã phái tên ác ma Thẩm Diên Dũng này xuống.
Bây giờ, cô đã qua thời kỳ cấp ba ngây thơ và đầy ảo tưởng cùng với khả năng vô hạn, đối với tình yêu cũng có thêm phần trưởng thành và lý trí hơn. Theo tuổi tác lớn lên, làm gì cũng càng co chân rụt tay hơn.
Hơn nữa, quá khứ của cô cũng không mấy trong sạch, đặc biệt làm người phụ nữ phía sau Thẩm Diên Dũng hai năm, cô biết rõ Giang Diệp có thể sẽ rất thích hợp với cô, cô cũng không dám tùy tiện hành động.
Theo đuổi người khác, theo đuổi ngôi sao à? Loại chuyện này chỉ có thể làm khi chúng ta còn đang trong thời kỳ trẻ trung vô địch, chứ bây giờ cô đã lớn tuổi rồi.
Cô lau mắt và rửa mặt, nhìn sắc mặt mình không được tốt lắm.
Dù sao khi phụ nữ đi ra ngoài vẫn luôn hi vọng mình thật xinh đẹp.
Cô trang điểm cẩn thận, chọn một chiếc váy màu đỏ, kết hợp với chiếc áo khoác ngắn bằng lông, mái tóc để xõa, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Cô mở cửa, phát hiện Thẩm Diên Dũng không có ở đó nên vội vàng đi giày cao gót chạy ra ngoài.
"Chạy làm gì?" Thẩm Diên Dũng mở cửa phòng làm việc, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô ấy.
Lưu San quay đầu nhìn anh: “Bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi, nếu tôi không nhanh sẽ không kịp mất, đương nhiên phải chạy rồi."
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy cô trang điểm cẩn thận thì ánh mắt lạnh đi, con ngươi co lại, cơ mặt cũng căng ra: “Lưu San, em đã sắp ba mươi rồi còn trang điểm thành cô bé như thế, có thích hợp không hả?"
"Thế này thì làm gì tới mức cô bé chứ." Lưu San cạn lời.
"Em tẩy trang đi, thay quần áo khác. Anh không nghĩ em đi gặp một ông chú mà phải trang điểm như vậy đâu. Khi em gặp anh cũng đâu có trang điểm gì." Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói, trong lời nói đều lộ vẻ không vui, nén giận.