Chương 978: Thật Ra, Không Hối Hận Không Oán Trách
CHƯƠNG 978: THẬT RA, KHÔNG HỐI HẬN KHÔNG OÁN TRÁCH
“Xin chào, Mục Uyển phải không, đây là Bộ ngoại giao, hôm nay cô có tới làm việc không, cô đã xin nghỉ rất nhiều ngày rồi. Tổng thống nước A sắp tới đây, bộ trưởng có ý muốn cô tham dự buổi tiếp đón ngài ấy. Cô cần tới vì có rất nhiều công việc liên quan cần cô xử lý.”
Mục Uyển nhíu mày.
Cô là người cắm sừng tổng thống nước A đấy, để cô đi đón, nghĩ sao cũng thấy sai.
Rốt cuộc đây là ý của ai, ý của Hạng Thịnh Duật hay quốc vương? Mục đích là gì?
“Buổi sáng tôi có chút việc, chiều tôi mới tới có được không?”
“Cũng được, chiều cô nhớ tới đấy.” Bên kia cúp máy.
Mục Uyển còn đang suy nghĩ mục đích của đối phương là gì, thì chuông điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi video từ Hình Thiên, cô nhận máy.
“Uyển Uyển.” Hình Thiên cười với cô.
“Ừm.” Cô cũng cười.
“Người bên Bộ ngoại giao chắc gọi cho em rồi đúng không?”
Mục Uyển hiểu rồi: “ là anh yêu cầu sao?”
“Ừm, chỉ cần em tiếp đón anh, anh tốt với em thì cả thế giới mới không cười nhạo em, sau này em có tiếp đón những người khác thì cũng không có ai dám ra vẻ với em nữa.” Hình Thiên nói.
Lòng Mục Uyển ngập tràn cảm động.
Mặc dù Hình Thiên yêu Bạch Nguyệt, nhưng anh luôn đối xử tốt với cô, chỉ cần chút lòng tốt này thôi, cô cũng không oán không giận.
“Thông minh.” Mục Uyển cười vui vẻ.
Hình Thiên nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: “Vậy là có thể quang minh chính đại gặp nhau rồi. Măc dù anh đã đi nước M rất nhiều lần nhưng vẫn còn nhiều nơi chưa được ngắm nhìn cùng em, lần này em đón anh, phải sắp xếp cho tốt đấy.”
“Cảnh đẹp thật ra cũng không nhiều, xem trên ti vi đã đẹp, chụp ra còn đẹp hơn. Ngoài đời không bằng đâu. Em không muốn sắp xếp địa điểm cho anh.” Mục Uyển nói thẳng.
“Đột nhiên anh nhớ ra, có tổng thống nước nào đó đi thăm Nhật Bản, người ta cho ông ấy xem võ sĩ su mô hai tiếng, xem đến nỗi buồn ngủ gật lên gật xuống.”
Mục Uyển bị anh chọc cười: “Hay là tới xem em nướng dồi, chắc cũng phải 4, 5 tiếng gì đấy, haha”,
“Hay đấy, cứ vậy đi. Anh sẽ yêu cầu với nước M, đi làm món kia, món lần trước đi ăn em bảo ngon ấy.”
“Ừm ừm, em biết rồi, là món có lá sách, gan lợn, thịt và ruột già trộn với nhau, đúng không?’
“Đúng vậy, em biết làm không?”
“Có thể thử, anh còn muốn ăn gì không?” Mục Uyển cười hỏi.
“Còn một món nữa, lúc chúng ta tới thành phố H, thị trưởng có mời.”
“Là món mà một bát có tám cái bánh tròn, mỗi cái một vị phải không?”
“Đúng.”
“Chuyện nhỏ, chắc là em làm được. À phải rồi, anh định ở lại đây mấy ngày?” Mục Uyển hỏi.
“Chắc hai, ba ngày gì đó, cũng có thể sẽ lâu hơn.” Hình Thiên trầm giọng nói, nhìn vào mắt cô.
Mục Uyển lại không muốn anh ở lại lâu.
Lâu thêm một ngày, sẽ nguy hiểm thêm một ngày.
Nhưng có muốn anh rời đi sớm cô cũng không biết làm sao mà mở lời, tận đáy lòng cô vẫn hi vọng được bên nhau lâu hơn một chút.
Mắt cô trong chốc lát đỏ cả lên, cô không muốn anh nhìn thấy nên hơi rũ mắt xuống, nở nụ cười che giấu đi sự rối loạn trong lòng: “Vậy anh chuẩn bị chút đi, lát nữa em ra ngoài mua vài bộ quần áo.”
“Được, có việc gì cứ gọi cho anh, anh tắt máy đây.”
Mục Uyển ngẩng đầu nhìn anh, muốn nhìn thêm thật lâu thật lâu để có thể khắc ghi dáng vẻ của anh vào lòng, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy cay đắng, cô mỉm cười.
Hình Thiên bảo vệ Bạch Nguyệt, được cô ấy quan tâm lo lắng, cô cảm thấy như vậy là ổn rồi.
Cô bảo vệ anh, cũng đã có được một mối quan hệ với anh. “Hình Thiên, sau này gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Anh nhíu mày nhìn cô, không nỡ tắt máy.
Cô tắt máy, nước mắt lăn dài.
Cô tự lau đi rồi tự dằn lòng không được khóc, khóc không tốt cho mắt, nhỡ một ngày nào đó không còn nhìn thấy gì nữa thì sao.
Nhưng ưu phiền một khi đã tới thì không cách nào khống chế nổi.
Cô vẫn cầm điện thoại trong tay, nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi từ từ ổn định tâm trạng, mở cửa thì thấy Hắc Muội đang trêu cún con.
“Hắc Muội, chúng ta đi thôi.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Đi thôi.” Hắc Muội ôm cún con vào phòng, vỗ nhẹ vào đầu nó: “ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, chiều về ta cho mi ăn nhé.”
Cún con vẫy vẫy đuôi, nhìn Hắc Muội chằm chằm.
Hắc Muội đi ra ngoài đóng cửa lại, nó bèn nhìn theo với vẻ mặt đáng thương.
Mục Uyển nhìn sang, nhớ lại trước đây từng xem một video, đại khái nội dung là khi bạn không ở nhà, chó của bạn sẽ làm gì.
Cô rất yêu chó mèo, nên mới tò mò mở ra xem.
Phần trước đã bị cắt nhưng người chủ có dùng bút đỏ viết lại, lúc bạn vắng nhà, chó của bạn sẽ ngơ ngẩn nhìn cửa nhà liên tục sáu tiếng, đợi bạn trở về.
Sau khi xem xong video đó, cô cảm thấy rất đau lòng, cũng cảm thấy yêu loài vật này từ đó, cô thương chúng rất nhiều, lúc nào cũng muốn nuôi một con, nhưng vì bận rộn mà không nuôi được.
Bây giờ nhìn thấy cún con như thế, cô lại đau lòng, mềm lòng nói: “Bế nó lên đi, làm cho nó một cái ổ nhỏ, bên ngoài lạnh lắm, nó bé như vậy, sức đề kháng không tốt.”
“Phu nhân thật tốt.” Hắc Muội vui vẻ nói: “Lát nữa em tìm cho nó một cái bọc màu đỏ.”
Cô nhét một chiếc khăn quàng cổ không còn dùng tới vào túi, thêm cả mũ rồi ôm cún con thả vào bên trong, còn đặt vào cả thức ăn cho chó và bình sữa.
“Em nhớ cho nó đi vệ sinh đấy.” Mục Uyển nhắc.
“Đã giải quyết rồi ạ, một giờ nữa lại cho đi tiếp.” Hắc Muội ôm lấy chiếc ổ nhỏ.
Mục Uyển lái xe.
Một lúc sau bọn họ đã tới siêu thị.
Cô đi chọn tóc giả trước.
Chọn được mấy kiểu khác nhau, đội lên cũng không tệ.
“Cô thật có mắt nhìn, mấy loại cô chọn đều là hàng tốt nhất ở chỗ tôi, cô mang vào trong đúng là không nhìn ra được là tóc giả, rất rất đẹp.” Bà chủ nức nở khen.
“Mấy loại này bảo quản thế nào ạ?” Mục Uyển hỏi, trước tới nay cô chưa từng dùng tóc giả nên không hiểu lắm.
“Có thể gội bình thường không sao không sao, sau khi gội sạch cũng không cần phơi, phơi sẽ phai màu tóc, cứ để tự khô là được, hoặc dùng mấy sấy tóc cũng không sao. Không dùng tới thì cứ việc treo lên.” Bà chủ nhiệt tình giới thiệu.
“Được ạ, cảm ơn.” Mục Uyển mua mấy loại khác nhau.
Buổi chiều cô phải tới Bộ ngoại giao nên không thể mang mấy loại quá đặc biệt, hôm nay sẽ dùng loại vừa dài vừa thẳng, búi lên một ít, phần còn lại sẽ để xòa xuống hai bên.