Chương 399: Bình Yên Là Được
CHƯƠNG 399: BÌNH YÊN LÀ ĐƯỢC
Sau khi Bạch Nguyệt cúng tế mẹ mình xong liền gọi điện thoại cho Lưu San.
“Tiểu Niệm, tớ nói cho cậu biết một tin tức tốt nhé. Bên phía Mạc Băng đã ký hợp đồng hợp tác với Thẩm Diên Dũng. Anh ta đồng ý để tớ có thể dẫn theo Tiểu Bối đi du lịch một tháng. Ha ha ha, ngày lành của chị đây sắp tới rồi.” Lưu San vừa nghe rất vui vẻ nói.
“Ừ, tớ cũng thấy mừng cho cậu, hãy sống vì mình, sống tốt đẹp mà bình yên, cho dù sẽ sống tầm thường nhưng rời xa nguy hiểm. Cậu nhất định phải hạnh phúc, bởi vì đó là ước mơ của cậu.” Trần Niệm mỉm cười nói.
“Đúng, tớ phải rời khỏi Thẩm Diên Dũng. Anh ta có vợ, còn là tổng thống. Một khi tớ bị lộ ra thì sẽ trở thành người có tội lớn, nói không chừng sẽ bị viết vào trong lịch sử và trở thành yêu tinh hại nước hại dân. Nếu vậy tớ sẽ gặp xui xẻo, để lại tiếng xấu muôn đời rồi, ha ha ha ha ha ha.”
“Ừ, vậy cậu tính khi nào sẽ đi?” Trần Niệm trầm giọng hỏi.
“Tớ còn một chuyện chưa giải quyết xong. Bây giờ tớ không cần lo lắng cho cậu nữa vì cậu đã có Alan, anh ta sẽ bảo vệ cậu. Tớ chỉ có chút lo lắng cho ba mẹ tớ. Tớ phải bảo bọn họ về hưu trước, sau đó tìm bạn giúp bọn họ đổi một thân phận khác. Chỉ là không biết ba mẹ tớ có thể đồng ý không nữa?” Lưu San lo lắng nói.
“Vậy cậu cứ nói thẳng với bọn họ, để bọn họ biết tình cảnh của cậu. Cậu là người con duy nhất của bọn họ, mặc dù bây giờ đã cắt đứt quan hệ nhưng ba mẹ cậu cũng không có người con nào khác, bọn họ vẫn xem cậu là cô con gái duy nhất.”
“Lúc đó tớ đã gây ầm ĩ với bọn họ khiến quan hệ trở nên bế tắc. Tiểu Niệm, cậu có thể thăm dò ý của bọn họ giúp tớ được không?” Lưu San nhờ.
“Ừ, tớ sẽ hẹn gặp bọn họ vào buổi tối.”
“Tối hôm nay sao?” Lưu San gãi đầu nói: “Chúng ta có nên gặp mặt thương lượng trước xem nên nói thế nào không?”
“Không cần, tớ đã biết ý của cậu. Sau khi tớ nói chuyện với ba mẹ cậu xong, buổi tối sẽ liên lạc lại.” Trần Niệm cúp điện thoại.
Cô gọi điện thoại cho ba của Lưu San.
“Ai thế?” Giọng nói già nua của ba Lưu San vang lên.
Trong lòng Trần Niệm hơi chua xót. Người viện trưởng già này bị năm tháng mài mòn, bây giờ cũng đã gần đất xa trời rồi.
“Chào bác, cháu là bạn của Lưu San. Cháu có chuyện muốn nói với bác, không biết tối nay bác có rảnh không?” Trần Niệm khách sáo nói.
“Tôi không có đứa con gái này.” Ba của Lưu San trực tiếp cúp máy.
Trần Niệm thở dài, tiếp tục gọi điện thoại cho mẹ của Lưu San.
“Alo.”
“Chào bác, cháu là bạn của Lưu San, cháu có chuyện muốn nói với các bác. Không biết tối nay các bác có rảnh không? Đây là chuyện rất quan trọng.” Trần Niệm nhẹ nhàng nói.
“Bạn của Tiểu San sao?” Bà Lưu hơi do dự.
“Vâng. Trước đây cô ấy rời đi là có nỗi khổ tâm, cũng bất đắc dĩ phải sinh ra đứa trẻ kia. Cô ấy làm vậy là để bảo vệ mọi người.”
“Tiểu San... Bây giờ con bé có khỏe không? Mẹ con làm gì có thù hận nào qua đêm. Cho dù con bé đẻ con trước khi cưới, các bác cũng chỉ thương cho con bé, làm sao có thể không tha thứ cho con bé chứ! Con bé cần gì phải nhất quyết cắt đứt quan hệ.” Giọng bà Lưu đã trở nên nghẹn ngào.
“Cô ấy làm vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ các bác thôi. Buổi tối, chúng ta có thể gặp mặt được không? Tốt nhất là phải tương đối bí mật.” Trần Niệm đề nghị.
“Tính cách của ba Lưu Săn tương đối ngang ngược, bác phải từ từ thuyết phục đã. Cháu cứ đến Spa Mộc Hương rồi tùy tiện thuê một phòng. Ở đó là do bạn bác mở nên bác có chìa khóa cửa phụ, có thể trực tiếp vào đó.”
“Được, bây giờ cháu sẽ tới chỗ Mộc Hương, lát nữa chúng ta gặp mặt sau.” Trần Niệm cúp máy và vẫy xe đi thẳng tới đó.
Sau một năm, đường phố ở Thành phố A gần như đã thay đổi hoàn toàn.
Khi còn bé, mơ ước của cô là có một căn nhà. Cô muốn được sống mãi mãi ở nơi này. Bây giờ căn nhà đã bị dỡ bỏ, yếu ớt giống như mạng sống của con người vậy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cô đến Spa Mộc Hương, sau đó được đưa vào phòng 203: “Tôi muốn tắm nước nóng hương hoa hồng nhưng tạm thời chưa cần ngay. Tôi muốn chờ một người trước đã, được không?”
“Được ạ! Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu cần có thể dùng máy tính trên bàn.” Nhân viên tiếp đón mỉm cười nói và đưa tới một cốc trà chanh.
“Cảm ơn, vậy làm phiền cô tránh đi được không? Không cần quá lâu đâu.”
“À, được ạ.” Nhân tiên tiếp đón nhìn Trần Niệm với ánh mắt kỳ lạ và ra khỏi phòng.
Trần Niệm gửi tin nhắn cho mẹ của Lưu San: “Cháu ở phòng 203.”
Cô mới ngồi xuống ghế sa lon đã thấy mẹ của Lưu San từ cửa phụ bước vào. Bà khóa cửa lại và sốt ruột hỏi: “Tiểu San rốt cuộc thế nào? Con bé không về nhà, thậm chí không gọi điện thoại, ngay cả ngày lễ, ngày tết và sinh nhật ba con bé cũng không về. Ba con bé đã giận tới mức bị bệnh rồi.”
“Xin lỗi, Lưu San có nỗi khổ tâm. Cô ấy động phải một người không nên trêu chọc, bị ép phải phát sinh quan hệ. Đối phương còn không cho cô ấy bỏ đứa bé, bằng không người cô ấy quan tâm sẽ gặp nguy hiểm, đặc biệt là hai bác. Cô ấy lo lắng sẽ liên lụy các bác, nên mới cắt đứt quan hệ với các bác, hi vọng sẽ không liên lụy đến các bác. Bây giờ Lưu San có cơ hội rời khỏi người đàn ông kia, nhưng cô ấy phải rời khỏi đất nước này để sống mai danh ẩn tích. Cô ấy lo lắng một khi cô ấy đi rồi, người đàn ông kia sẽ đối phó với hai bác.” Trần Niệm giải thích.
Bà Lưu nhíu mày, liên tục hỏi mấy vấn đề: “Tiểu San đắc tội với ai vậy? Con bé nói chuyện quá thẳng nhưng không phải người xấu. Bác vẫn nói con bé phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Bây giờ phải làm sao đây? Con bé muốn đi đâu? Con bé sẽ không trở lại nữa sao? Vậy bác và ba con bé phải làm sao đây? Bây giờ ba con bé đã nhớ nó tới bị bệnh rồi.”
“Cháu tạm thời không thể nói cho các bác biết về người cô ấy đã đắc tội được, nhưng người đàn ông kia có thể một tay che trời, nói một câu cũng sẽ khiến cả nước A phải run rẩy. Đó là thế lực mà các bác không thể tưởng tượng được đâu.”
“Là... Thẩm Diên Dũng, tổng thống bây giờ sao?” Bà Lưu nghi ngờ hỏi.
Trần Niệm dừng lại, không ngờ bà Lưu lập tức nói trúng rồi.
Từ trong ánh mắt của Trần Niệm, bà Lưu đã nhận ra mình nói đúng rồi.
“Bác đã biết mà. Từ nhỏ tới lớn, cậu ta đã tới trêu chọc Tiểu San. Bác còn nói không ngờ người này lại làm tổng thống. Bác không ngờ cậu ta sẽ làm vậy với Tiểu San. Cậu ta cũng đã kết hôn rồi. Mà Tiểu San thì ghét nhất là kẻ thứ ba, cũng ghét bị ràng buộc. Chắc hẳn bây giờ con bé sống rất khó khăn.” Mắt bà Lưu cũng đỏ hoe, lau nước mắt.
“May là bây giờ cô ấy đã có cơ hội chạy trốn. Cô ấy cũng tìm được người giúp đỡ có thể đổi tên đổi họ cho các bác. Cho dù không thể liên lạc với bạn bè trước đây nhưng được cái không có nguy hiểm gì. Không biết các bác có bằng lòng đi không?”
“Lại không thể ở cùng với con bé sao? Cô bé đi đâu, các bác sẽ ở đó. Bạn thì có thể tìm, công việc cũng có thể kiếm, nhưng con gái lại chỉ có một. Các bác còn có thể chăm sóc cho con bé.” Bà Lưu buồn bã nói.
“Vậy là tốt nhất. Cháu có thể thu xếp nhưng không biết viện trưởng Lưu nghĩ thế nào?”
“Thật ra ông ấy còn để ý tới Tiểu San hơn bác. Ông ấy chỉ không hiểu thôi. Bây giờ biết những chuyện này, ông ấy chắc chắn sẽ bằng lòng thôi.” Bà Lưu nói rất chắc chắn.
“Nếu các bác bằng lòng thì gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ tới sắp xếp.”
Bà Lưu quan sát Trần Niệm: “Cám ơn cháu
“Đây là chuyện cháu nên làm.” Trần Niệm cười nói.
Cả nhà Lưu San được an toàn, cô sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.