Chương 567: Trong Lòng Em Có Anh Đúng Không
CHƯƠNG 567: TRONG LÒNG EM CÓ ANH ĐÚNG KHÔNG
Cô lo cho Tiểu Bối, cô không muốn chết, cô nhìn vào con dao đang muốn đâm vào tim cô liền ngây người, những gì có thể nghĩ ra trong lúc này chỉ có như thế.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Diên Dũng nhảy vọt qua đá tung con dao trong tay kẻ ám sát đi.
Kẻ ám sát thấy mình không phải là đối thủ cả Thẩm Diên Dũng và những tên vệ sĩ khác cũng nhào về phía hắn.
Hắn phá vỡ cửa kính nhảy từ trên lầu xuống.
Thẩm Diên Dũng không hề nhìn hành tung của kẻ ám sát, nắm lấy vai Lưu San kích động mắng cô: “Em không sao chứ, có phải ngốc hay không, vừa nãy nếu không phải đối phương hơi khựng lại thì em chết chắc rồi.”
Lưu San hoàn hồn lại, nghe được Thẩm Diên Dũng đang mắng cô, cô cũng rất uất ức: “Tôi đã bảo vệ ngài Tể tướng của anh rồi mà, nếu không phải tôi thì ngài Tể tướng đang ở thế giới cực lạc phương Tây của họ rồi, nếu ông ta chết trong quốc gia của anh, tôi xem anh nói với nước F như thế nào. Anh còn trách tôi, anh mới ngốc đấy.”
Thẩm Diên Dũng biết may rằng có Lưu San.
Nhưng đối với anh, Lưu San quan trọng hơn cả Tể tướng, nếu cô gặp chuyện vậy sau này cả cuộc đời của anh sẽ trở nên tối tăm, không còn niềm vui của cuộc sống nữa.
Anh thấy mắt cô đỏ hoe, anh đau lòng liền kéo cô vào lòng ôm chầm lấy cô, cơ thể anh đang run rẩy vì sợ sẽ mất đi cô.
Sắc mặt Hoa Tiên có chút trắng bệch.
Lưu San thấy nhiều người nhìn như vậy bèn dùng sức đẩy anh ra.
Anh biết không nên manh động nên buông cô ra, trầm giọng nói: “Lần này em có công, thứ hai sẽ khen thưởng em.”
Vừa thốt lời này ra có vẻ như cái ôm lúc nãy chỉ là sự khen ngợi của Tống thống dành cho những người xung quanh.
Hoa Tiên cũng mỉm cười nói: “Lưu San, cô làm tốt lắm.”
Lưu San mím môi không lên tiếng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn chút sợ hãi.
Lúc đó cô cũng không biết suy nghĩ như thế nào, trong não xông máu liền chắn ở phía trước Tể tướng.
Tể tướng cũng rất biết ơn, quay người lại ôm lấy Lưu San nói bằng tiếng nước A: “Cảm ơn.”
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng bỗng chốc trở nên khó coi vô cùng nhưng lại không thể phát cáu, chỉ nghe thấy Lưu San cười mỉm chi nói: “Không cần cảm ơn, tôi nên làm như vậy.”
Anh thấy trong mắt Tể tướng tràn đầy vẻ khen ngợi và tán thưởng, anh hơi nhíu mày lại chắn ở trước mặt Tể tướng, tỏ ra vẻ nghiêm túc ra lệnh với Lưu San: “Em theo Thượng tá Trình về trước đi, anh đồng ý với yêu cầu lúc nãy của em.”
Trước đó cô đã yêu cầu gì rồi?
Ngày mai anh mời Tể tướng đến nhà anh dùng cơm, cô có thể không xuất hiện? Sau này cũng không cần phải tham gia những bữa tiệc này nữa à?
Tốt quá rồi.
Lưu San mặt mày rạng rỡ liền gật đầu: “Ngài Tổng thống anh minh, ngài Tổng thống chúc ngủ ngon, ngài Tổng thống vạn phúc.”
Thẩm Diên Dũng thấy cô cười tươi như vậy, thầm nghĩ nếu không phải lúc nãy anh đến kịp lúc, bây giờ cô còn cười được sao.
Sau khi trở về anh phải dạy dỗ lại.
Thượng tá Trình bước lên trước dẫn Lưu San rời khỏi.
Ngài Tể tướng dõi theo bóng lưng của Lưu San khen ngợi: “Quả thật là một người phụ nữ xuất chúng, một cô gái nũng nịu như vậy cũng có tinh thần quên mình vì người, đất nước của anh thật đáng khâm phục, tôi chắc chắn sẽ thuyết phục ngài Tổng thống nước tôi về cuộc hợp tác lần này.”
“Vậy thì làm phiền ngài rồi, tôi cho người đưa ngài về.” Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói khách sáo, đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ trưởng.
Vệ sĩ trưởng hiểu rõ gật đầu, công việc bảo vệ hôm nay phải tăng cường và củng cố hơn mới được.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt trở nên rất khó coi.
Cô không ngờ rằng Lưu San này vừa đến thôi đã lập công lớn như vậy, cô liền nhìn sang Hoa Tiên.
Hoa Tiên vẫn mỉm cười, mặt mày hiền hậu dường như không để tâm đến.
Trên đường về Thẩm Diên Dũng và Hoa Tiên tách riêng ra.
“Phu nhân, tôi cảm thấy cô nên trừng trị Lưu San, cứ tiếp tục như vậy thì vị trí của cô ta sẽ vượt lên trên cô mất.” Nam Cung Nguyệt tức giận nói.
Hoa Tiên thản nhiên nhìn về phía trước: “Nếu hôm nay là cô bảo vệ ngài Tể tướng, nói không chừng ngày mai tôi có thể sắp xếp cô ở bên Tổng thống rồi.”
“Tôi nghi ngờ thực chất là người của Lưu San, nếu không sao cô ta lại dám làm vậy?” Nam Cung Nguyệt uất ức nói.
“Không thể nào là người của cô ta, tuy kẻ đó chỉ hơi khựng lại nhưng hướng con dao muốn đâm vào không phải là Tể tướng mà là Lưu San, nếu không phải Thẩm Diên Dũng kịp lúc ra tay thì bây giờ Lưu San đã chết rồi.” Hoa Tiên nhìn rất rõ ràng.
Tên sát thủ đó muốn giết Lưu San.
“Hả, mục tiêu của hắn ta là Lưu San? Là người của ai vậy?” Nam Cung Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
“Không biết, mục tiêu ban đầu là Tể tướng nhưng sau khi thấy Lưu San thì mục tiêu đã thay đổi, cô đó đừng ghen tị căm ghét cô ta mãi, lấy lòng Thẩm Diên Dũng mới là điều quan trọng nhất.” Hoa Tiên nhắc nhở.
Nam Cung Nguyệt càng uất ức hơn, môi vểnh lên còn cao hơn mũi: “Tôi cũng muốn lấy lòng anh ta mà nhưng Tổng thống không cho tôi cơ hội nào cả.”
“Cơ hội để ngay trước mặt cô mà cô cũng không biết trân trọng, bình tĩnh quan sát đi, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở cô.” Hoa Tiên bất lực nói.
Dinh Tổng thống
Lưu San vừa tắm xong nằm trên giường thì cửa phòng được mở ra.
Cô thấy là Thẩm Diên Dũng liền ngồi dậy: “Anh về khá nhanh đấy.”
Thẩm Diên Dũng thấy cô không có gì khác thường bèn gõ lên đầu cô: “Em cả gan thật đấy, không muốn sống nữa à?”
Anh gõ rất mạnh, Lưu San ôm lấy đầu: “Anh có nhầm không vậy lại muốn đòi nợ cũ nữa à, không phải cho qua rồi sao? Hơn nữa tôi cũng là vì anh mà thôi.”
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng trở nên dịu dàng hơn, ngay cả hơi thở cũng trở nên căng thẳng, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Anh có thể cho rằng trong lòng em có anh không?”
Lưu San sững sờ.
Cô cứu Tể tướng hoàn toàn là do nhất thời manh động, vốn dĩ không suy nghĩ nhiều, nếu cho cô một giây để suy nghĩ thì cô chắc chắn sẽ không manh động chắn lại ở trước mặt Tể tướng đâu.
Nhưng có thể khiến Thẩm Diên Dũng lơ là sự cảnh giác đối với cô là chuyện tốt, ngoài việc trả thù dễ dàng hơn cô cũng có thể dễ dàng rời khỏi.
Cô không thông minh nhưng cũng không ngốc đâu.
Lưu San gật đầu.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, trong mắt không hề che giấu sự mừng rỡ và kích động của anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Lưu San lại có sự lo lắng bất tận rồi, hôm nay cô thực sự rất mệt liền bụm môi mình lại: “Tôi đã đánh răng xong sắp ngủ rồi.”
Anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có mình cô, không có sự miễn cưỡng: “Đợi anh.”
Anh bước vào phòng tắm, đánh răng tắm rửa.
Cô không thèm đợi đâu, tắt đèn nhắm mắt lại, nhưng trong chốc lát thì làm sao ngủ được đành giả ngủ.
Thẩm Diên Dũng bước ra chỉ bọc một chiếc khăn tắm, anh đã gội đầu trong lúc tắm và đã sấy khô.
Anh thấy Lưu San nhắm mắt lại, không động đậy gì cả.
Chẳng lẽ anh không biết cô đã ngủ chưa hay sao?
Tướng ngủ lịch sự như vậy bảo đảm chưa có ngủ.
Anh cũng không vạch trần, vén chăn ra nằm kế bên cô, tắt đèn lớn đi chỉ để lại chiếc đèn tường, anh để tay lên eo Lưu San: “Tiểu San, ngày mai em rảnh thì đến bệnh viện lấy vòng ra đi.”
Lưu San sững sờ, sợ đến kinh hồn bạt vía sao có thể giả vờ ngủ được nữa, cô quay đầu lại nhìn anh: “Tại sao?”
“Còn tại sao nữa? Chúng ta sinh thêm một đứa đi, chẳng phải em nói yêu anh sao?” Thẩm Diên Dũng nói dịu dàng, bàn tay lướt nhẹ lên eo cô, hơi nóng phả ra trên đầu cô, dòng máu chảy mang theo nỗi niềm không an phận.