Chương 409: Anh Ấy Vẫn Yêu Cô
CHƯƠNG 409: ANH ẤY VẪN YÊU CÔ
Phòng của anh vẫn luôn đơn giản, một chiếc giường, hai tủ đầu giường, một cái tivi, một tủ quần áo, một giàn hoa bên cửa sổ, trên đó là hoa Clivia, thanh nhã mà thoảng hương.
Cố Lăng Kiệt mở cửa nhà tắm, chỉ quấn khăn tắm quanh eo, lạnh lùng đi ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Quần áo để tôi cởi giúp cô, hay là cô tự cởi?”
“Tự tôi làm.” Trần Niệm cúi đầu, cởi áo khoác ngoài, mở cúc áo.
Cô gầy hơn trước rất nhiều, giờ cô không biết có nổi 45kg không nữa.
“Gầy thêm chút nữa, sờ lên sẽ không khác gì sờ bộ xương.” Anh lạnh lùng nói, ôm lấy eo cô, xoay người, đè cô xuống giường, từ trên cao ngắm nhìn cô.
Trần Niệm rũ mắt, không nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt cắn chặt hàm: “Vô vị.”
Cố Lăng Kiệt ngồi trên giường.
Trần Niệm cảm thấy có chút lạnh, kéo áo khoác đắp lên người, không hiểu nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt châm một điếu thuốc, dựa vào thành giường, nhả ra một ngụm khói nồng, rơi trên khuôn mặt Trần Niệm.
Cô bị sặc, xoay mặt đi.
Cố Lăng Kiệt lại gần cô, nhấc cằm cô lên, khiến cô đối mặt với anh: “Tôi phải cứng lên thì mới muốn cô được, cô như này, sao tôi có thể có cảm giác?”
Trần Niệm hất tay anh ra: “Vậy anh uống thuốc đi.”
“Đứa trẻ được sinh ra nhờ thuốc sẽ khỏe mạnh sao? Hay căn bản cô không để ý đứa trẻ sinh ra có phải bị ngớ ngẩn hay không?” Cố Lăng Kiệt châm chọc.
Trần Niệm nhíu mày: “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Lần nào cũng nói như này, anh sẽ cảm thấy dễ chịu sao?”
“Vậy cô có thể làm tử tế không? Tự mình làm không tốt, thì đừng mong được đãi ngộ tốt, không phải sao? Uổng cho cô từng học tâm lý học.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng phản bác.
Trần Niệm nhất thời không nói lại được, Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì.
Không khí bị đè nén tới âm độ.
Cô nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Không phải chúng ta đều là vì tiểu Diễn sao?”
“Bằng không cô cho rằng vì sao tôi còn muốn cô? Thế nhưng, có những phản ứng không thể miễn cưỡng, cô từng sinh con rồi, có lẽ đã hiểu.” Cố Lăng Kiệt đáp lời.
Trần Niệm biết anh đang ám thị gì, nhào tới bên người anh, cúi đầu, chủ động hôn lên môi anh.
Cố Lăng Kiệt không phản ứng gì, lạnh băng băng nhìn cô.
Trần Niệm có chút vội vàng, tháo khăn tắm của anh xuống.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Trần Niệm nhìn anh, nhìn thẳng cào đôi mắt thâm trầm của anh, rất lúng túng.
Rốt cuộc anh muốn sinh con với cô, hay là chỉ muốn nhục nhã cô?
Cố Lăng Kiệt nhìn vào đôi mắt như ráng mây chiều của cô, dập điếu thuốc trong tay, ôm lấy éo cô, giữ chặt gáy cô, hôn lên môi cô.
Trần Niệm thở phào một hơi, anh muốn cô rồi.
Vì quá đột ngột, cô đau tới mức tay nắm chặt thành quyền, mày nhíu chặt.
Cố Lăng Kiệt không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm cô, trong mắt không có chút dục vọng nào.
Cô không dám đối diện với anh, tầm mắt rơi trên vùng bụng anh, không biết do vận động hay là do đang ốm, mồ hôi lạnh đầm đìa…
Xong một lần, cô mệt tới mức không thể động đậy.
Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng dậy, đi vào nhà tắm, không thèm nhìn thẳng vào cô: “Mặc quần áo vào, tôi sai người đưa cô về, giờ này ngày mai lại đến đón cô tới.”
Trần Niệm đáp một tiếng: “Vâng.”
Trên xe của Trương Tinh Vũ, cô nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm, từ chỗ Cố Lăng Kiệt đến chỗ cô mất nửa tiếng, cô ngồi trên xe suy nghĩ linh tinh.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn cô, lại nhìn thêm chút nữa, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Trần Niệm nghi ngờ nói.
“Tôi cảm thấy phó tổng giám đốc Cố đối xử với cô rất đặc biệt. Lần trước không thấy tin của cô, anh ấy đứng ngồi không yên, không làm nổi việc gì. Sau khi biết cô đồng ý, tôi có thể nhìn ra, tâm trạng anh ấy tốt hơn rất nhiều, cảm xúc cũng ổn định không ít.” Trương Tinh Vũ cười nói.
“Đó là vì anh ấy lo lắng cho tiểu Diễn.” Trần Niệm giải thích, cũng là nói cho bản thân mình nghe.
“Tiểu Diễn? Vì sao?” Trương Tinh Vũ không hiểu.
Trần Niệm đoán Trương Tinh Vũ không biết quan hệ thật sự của cô và Cố Lăng Kiệt, lười giải thích, chỉ cười cười, không muốn nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối đen, nơi có đèn đường cũng chỉ sáng hơn một chút, nhìn ra ngoài chỉ thấy một mảng tối tăm.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, lại vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, trong mũi toàn mùi nước khử trùng, cô nghi ngờ mở mắt, thấy Trương Tinh Vũ ngồi bên giường bệnh.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Trương Tinh Vũ cười nói.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Trần Niệm muốn ngồi dậy.
“Bà cô của tôi ơi, cô nằm nghỉ ngơi đi. Tối qua cô sốt cao, bản thân không biết gì sao?” Trương Tinh Vũ ấn cô nằm lại giường.
Cô đoán bản thân hơi sốt, vì thế tối qua cố tình ăn một bát canh mã thầy lớn, có tác dụng hạ nhiệt.
“Có lẽ là gió biển làm cảm lạnh. Giờ mấy giờ rồi? Túi của tôi đâu?”
“Túi của cô ở trong tủ. Yên tâm, phó tổng giám đốc Cố nói rồi, để cô ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi đến khi khỏi hẳn. Tối qua anh ấy ở đây cả đêm, còn thuê cho cô 2 y tá. Tôi biết anh ấy rất để ý đến cô, trước giờ tôi chưa từng thấy anh ấy tốt với người phụ nữ nào như này, chỉ là, cô rất xinh đẹp.” Trương Tinh Vũ cười nói, lắc lắc đầu.
Trần Niệm rũ mắt.
Cố Lăng Kiệt luôn ở đây sao?
“Thay tôi cảm ơn anh ấy, tôi sẽ cố gắng khỏe lại thật nhanh.” Trần Niệm hứa: “Không cần nằm viện đâu, tôi còn nuôi chó.”
“Như này không ổn đâu, nếu phó tổng giám đốc Cố biết cô tự ý xuất viện, nhất định sẽ tức giận.”
“Tôi biết bản thân đang làm gì.” Trần Niệm thấy bộ dáng khó xử của Trương Tinh Vũ, lấy túi từ trong tủ ra, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Bên kia Cố Lăng Kiệt tắt máy không nghe.
“Cô gọi cho phó tổng giám đốc Cố sao? Giờ này có lẽ anh ấy đang họp, cô gửi tin nhắn cho anh ấy đi, sau khi tan họp anh ấy sẽ tới.” Trương Tinh Vũ nhắc nhở.
Trần Niệm soạn tin nhắn gửi cho Cố Lăng Kiệt, còn chưa gõ xong, anh đã gọi tới.
“Chuyện gì?” Anh lạnh giọng hỏi.
“Cái đó, tôi chỉ là bị cảm phát sốt, không cần nằm viện, tôi có thể trở về tự truyền nước cũng được.”
“Nếu cô biết tự chăm sóc chính mình, sẽ không sốt đến ngất đi. Nếu không phải vì tiểu Diễn, tôi lười lo đến sự sống chết của cô. Bảo cô ở viện thì ở đi, chó của cô đã mang về rồi, không cần lo lắng. Không có chuyện gì khác thì tôi tắt đây, đang họp.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói xong, không cho cô cơ hội mở miệng, trực tiếp tắt máy.
“Trời ạ, vậy mà phó tổng giám đốc Cố ngừng họp để gọi điện thoại cho cô. Tôi cảm thấy anh ấy yêu cô rồi. Anh ấy là người cuồng công việc, trước giờ chưa từng như vậy đâu.” Trương Tinh Vũ kinh ngạc nói.
Trần Niệm lười giải thích, điện thoại reo lên, thấy là Alan, không vội nghe máy mà nói với Trương Tinh Vũ: “Tôi hơi đói.”
“Ồ, tôi đi mua cho cô.” Trương Tinh Vũ nhanh trí nói.
Trần Niệm tháy Trương Tinh Vũ đi rồi, mới nghe máy.
“Tiểu Niệm, xảy ra chuyện rồi.” Alan trầm giọng nói.