Chương 696: Lý Trí Như Cô Sẽ Quyết Định Thắng Bại
CHƯƠNG 696: LÝ TRÍ NHƯ CÔ SẼ QUYẾT ĐỊNH THẮNG BẠI
Dưới áp lực của nước A, nước B trước khi thả người bị bắt thì Bộ trưởng Bộ ngoại giao nước B đã chạy trốn ra nước ngoài.
Việc an táng các chiến hữu, Giang Hành Duật giúp đỡ rất nhiều.
Trước khi Hình Thiên và Bạch Nguyệt trở về nước, mở tiệc chiêu đãi Giang Hành Duật.
Cô bận rộn trong phòng bếp. Giang Hành Duật và Hình Thiên ở bên ngoài nói chuyện.
“Một lát cô ấy ra đây, anh đừng đề cập đến việc đó với tôi nữa.” Hình Thiên dặn dò nói.
Giang Hành Duật không hiểu: “Vì sao? Những sự tích anh hùng của cậu trước kia, để cô ấy nghe được thì lại càng yêu cậu hơn chứ.”
“Dù sao cũng đừng nói gì, nếu như cô ấy có hỏi chúng ta làm sao quen biết thì anh cứ nói do ở trong một lần làm nhiệm vụ đã từng gặp gỡ qua.” Hình Thiên không muốn nói nhiều.
“Được.” Giang Hành Duật giơ ly rượu lên, cụng li với Hình Thiên, nhấp một ngụm rượu, chăm chú hỏi: “Cậu chuẩn bị đối phó với Thẩm Diên Dũng như thế nào, anh ta cũng không phải là loại người dễ đối phó.”
Hình Thiên nhếch miệng: “Không phải có anh ở đây à?”
Giang Hành Duật âm trầm nói: “Anh ta giết chết em gái tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh ta nợ máu trả bằng máu.”
Bạch Nguyệt bưng dĩa thịt heo và thịt kho tàu từ phòng bếp đi ra thì nghe được câu cuối của Giang Hành Duật nói, trong mắt lóe lên một ánh sáng khác thường, cô rũ hai mắt xuống, hai hàng lông mi thật dài che đi sự chấn động ở trong mắt cô.
Cô để hai đĩa thịt lên bàn, Hình Thiên cầm tay cô nói: “Em cực khổ rồi.”
“Không cực khổ đâu, còn hai món nữa, sắp xong rồi.” Bạch Nguyệt ôn nhu nói.
Hình Thiên lưu luyến buông tay cô ra.
“Hai người định khi nào kết hôn?” Giang Hành Duật mập mờ hỏi.
“Tôi muốn sau khi mọi thứ đều kết thúc thì sẽ cho cô ây một hôn lễ long trọng, tình hình hiện giờ anh cũng biết rồi, có người muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết, tôi không thể để cô ấy nguy hiểm được.” Hình Thiên thận trọng nói.
Giang Hành Duật cười nói: “Rất lâu trước kia, tôi muốn giới thiệu em gái tôi cho cậu, nếu như em ấy cùng với cậu nhất định sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, đáng tiếc, em gái tôi lại đi yêu người không tim không phổi như Thẩm Diên Dũng.”
“Không phải Thẩm Diên Dũng không tim không phổi, tôi cũng không lâu mới biết, anh ta đã có người con gái anh ta thích, thậm chí thích mười lăm năm rồi.” Hình Thiên không có giấu diếm thay cho Thẩm Diên Dũng.
Ở chỗ của anh, Thẩm Diên Dũng đã thuộc về phía đối lập rồi.
Trong mắt Giang Hành Duật như phát ra sát khí: “Ai?”
“Lưu San, là bạn học lúc tiểu học của anh ta.”
“Lưu San?” Giang Hành Duật như nhớ đến cái gì, cầm điện thoại, mở ảnh ra đưa cho Hình Thiên: “Cậu xem, phải người này không?”
Hình Thiên nhìn thấy ảnh lúc Lưu San ăn cơm thì ngạc nhiên nói: “Anh làm sao có ảnh của cô ấy?”
“Cô ấy là người con gái mà cậu tôi rất thích, cậu tôi vì cô ấy mà nói muốn từ chức với tôi.” Giang Hành Duật bực bội nói.
“Thật là nghiệt duyên, em gái anh thích Thẩm Diên Dũng, Thẩm Diên Dũng lại thích Lưu San, nếu như Lưu San thích cậu của anh vậy thì thật thú vị rồi.” Hình Thiên giễu cợt nói.
“Không thể trách, người của tôi nói cậu tôi đi nước A thì ra là vì Lưu San, không biết người Lưu San thích là Thẩm Diên Dũng hay là cậu tôi, nếu là cậu tôi thì cũng coi như đánh vào mặt Thẩm Diên Dũng một quyền rồi.” Giang Hành Duật ý vị sâu xa nói.
“Nói không chừng người Lưu San thích là cậu anh, lần trước tôi đến phủ Tổng thống ăn cơm, Hoa Tiên cố ý biểu hiện ân ái với Thẩm Diên Dũng, mà Lưu San một chút cũng không ghen, chỉ vui vẻ ăn cơm, nếu như cô ấy thích Thẩm Diên Dũng thì nên đố kị với tức giận rồi.” Hình Thiên nhớ lại nói.
“Đúng vậy, cũng nên để cho anh ta biết được mùi vị của việc muốn có mà không có được, tối nay tôi sẽ nói với cậu của tôi, để cậu tôi hiểu rõ tình hình một chút.”
“Ừ, cạn ly.” Hình Thiên giơ ly rượu lên, cạn ly với Giang Hành Duật, một hớp uống sạch rượu.
Bạch Nguyệt bưng thêm canh sườn và đĩa khoa tây chiên từ trong phòng bếp ra.
Sau khi cô để xuống bàn thì ngồi bên cạnh Hình Thiên, ngửi được mùi rượu nồng đậm.
“Hôm nay chúng ta phải lên đường trở về, đừng uống quá nhiều, đến lúc đó đau đầu, khó chịu cũng là bản thân mình mà thôi.” Bạch Nguyệt ôn nhu nói.
“Ừ, uống một ly cuối cùng này thôi, không uống nữa.” Hình Thiên cũng coi như nghe lời cô.
Anh rót cho Giang Hành Duật rồi rót đầy cho mình.
Bạch Nguyệt giơ ly nước lên, nói với Giang Hành Duật: “Lần này cảm ơn anh đã đến cứu chúng tôi, tôi lấy trà thay rượu vậy, mời anh.”
“Tất cả đều là duyên phận.” Giang Hành Duật giơ ly rượu lên, uống một ngụm lớn.
“Không biết anh có quen Hình Thương không?” Bạch Nguyệt dường như vô ý hỏi.
Giang Hành Duật ngừng một chút, liếc mắt nhìn Hình Thiên, nói: “Quen nhưng cũng không phải thân thiết lắm, gần như là ít nói chuyện, sao vậy?”
“Trước việc bận an táng các chiến sĩ, có một vài tình huống tôi muốn rõ nói với anh, anh cùng với người của anh theo dõi đối phương lâu như vậy, những người đó nếu không bị thương thì sẽ rút lui à?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Giang Hành Duật, không bỏ qua bất kì một biến hóa nào trên vẻ mặt anh ta.
“Bọn họ có đội nón sắt, mặc đồ chống đạn, nhưng bị thương cũng rất nhiều.” Giang Hành Duật lấp lửng nói.
“Vậy người của anh thì sao, có bị thương không, còn sống hay đã chết?” Cô truy hỏi đến cùng.
Giang Hành Duật có chút không vui nói: “Bị thương rất nhiều, chết cũng không đáng kể, tôi là có chuẩn bị mà đến.”
“Bọn họ thông qua con đường đó để rút lui, không biết anh còn nhớ không?”
Giang Hành Duật nhíu chặt mày: “Cô có ý gì? Cô hoài nghi tôi cùng với người khác thông đồng, rồi cố ý đổ tội cho Thẩm Diên Dũng?”
Bạch Nguyệt không nóng không lạnh, không gấp không chậm để ly nước xuống bàn, rất thẳng thắn nói: “Dù sao thì anh cũng có động cơ đó, không phải hay sao?”
“Tôi có động cơ gì, tôi cứu các người cũng sai hay sao?”
“Anh hận Thẩm Diên Dũng. Nếu như Hình Thương cố ý hợp tác với anh thì sao? Hai người các người hợp tác với nhau, cố ý giết hại Ngô Điền giá họa cho Thẩm Diên Dũng.” Bạch Nguyệt không khách khí nói, cô nhìn thấy tia hoảng hốt trong mắt anh ta, càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.
“Tôi quả thật là nhìn thấy Ngô Điền, anh ta là người bên cạnh Thẩm Diên Dũng, sau khi cô về nước cô có thể phái người chất vấn Ngô Điền, hiện tại cô chất vấn tôi là có ý gì?” Giang Hành Duật lạnh lùng nói.
Bạch Nguyệt gõ nhẹ lên bàn, nhìn chằm chằm mỗi một biến hóa nhỏ trên mặt anh ta, tiếp tục nói: “Hiện tại tôi hoài nghi Ngô Điền đã sớm bị các người giết rồi, các người tìm người giả mạo Ngô Điền, chỉ dựa vào một lời nói của anh, thì đổ tội cho Thẩm Diên Dũng. Đợi chúng tôi trở về nước điều tra thì phát hiện Ngô Điền đã chết rồi, cũng sẽ cảm thấy là do Thẩm Diên Dũng giết người diệt khẩu.”
Sắc mặt Giang Hành Duật trong nháy mắt trắng bệt.
Mỗi một điều Bạch Nguyệt nói đều không sai.
Hôm qua Hình Thương tìm anh ta, muốn hợp tác kế hoạch này với anh ta, Ngô Điền tối qua đã bị người của Hình Thương giết chết rồi.
Kế hoạch lần này của Hình Thương là muốn giết chết Bạch Nguyệt, vu oan giá họa cho Thẩm Diên Dũng.
Nhưng, Hình Thiên bảo vệ Bạch Nguyệt quá chặt, người của bọn họ không thể nào có cơ hội xuống tay được.
“Nếu cô đã nghi ngờ tôi như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, dù sao miệng cũng là của cô, coi như tôi cứu trúng phải người vô tình đi, ngại quá, tôi còn có chuyện, phải đi trước.” Giang Hành Duật đứng dậy nói.
Bạch Nguyệt vân đạm phong kinh, dựa vào ghế, đã sớm có phán đoán ở trong lòng: “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ tìm lý do tỉ mỉ giải thích tôi không phải là giúp hung thủ, chứ không phải vội vàng phủi mông rời khỏi như vậy.”