Chương 356: Tôi Đúng Là Bạch Nguyệt, Đó Là Chuyện Chỉ Có Chúng Ta Biết Thôi
CHƯƠNG 356: TÔI ĐÚNG LÀ BẠCH NGUYỆT, ĐÓ LÀ CHUYỆN CHỈ CÓ CHÚNG TA BIẾT THÔI
Trần Niệm giật mình, ngửa đầu ra sau lại bốp một cái đụng phải trên tường, trong đầu chấn động.
Cố Lăng Kiệt không lùi lại mà đuổi sát qua, cứng rắn tiến sâu vào trong miệng cô, hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ xộc vào như thiêu đốt bên trong cơ thể cô.
Trần Niệm cố đẩy Cố Lăng Kiệt ra.
Nhưng cô càng dùng sức, anh lại càng không cho cô có thể động đậy, giống như cuồng phong mưa rào muốn đánh nát cô.
Dưới tình thế cấp bách, Trần Niệm cắn vào đầu lưỡi của anh.
Cảm giác đau đớn truyền về phía cơ quan cảm giác khiến trong đầu anh khôi phục lại lý trí.
Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Trần Niệm, gương mặt tái tới mức dọa người.
Anh làm sao vậy?
Anh làm sao có thể cưỡng hôn cô?
Cô rõ ràng không phải là Bạch Nguyệt!!!
Anh chán nản với sự kích động vừa rồi của mình, đấm mạnh vào tường một cái và nói: “Lăn.”
Trần Niệm lau vết máu của anh còn để lại chỗ khóe miệng của mình, xoay người bước nhanh tới phòng khách.
Lưu San thấy vẻ mặt Trần Niệm không tốt thì lo lắng đi tới, ngồi xổm trước mặt cô: “Tiểu Niệm, cậu không sao chứ?”
Cơ thể Trần Niệm run rẩy, không biết là vì bị Cố Lăng Kiệt chọc giận, hay bị anh dọa, hoặc là... cảm giác đau lòng và bực bội mà bản thân cũng không muốn nghĩ tới.
“Tớ không sao, nàng San à, đừng cố ghép tớ với Cố Lăng Kiệt nữa. Cả đời tớ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ấy nữa.” Trần Niệm thì thào nói, trong mắt đã đong đầy nước mắt.
“Được, tớ xin lỗi, tớ biết rồi.” Lưu San xin lỗi.
Bây giờ cô ấy hối hận rồi. Cô ấy không nên nói cho Cố Lăng Kiệt biết Trần Niệm chính là Bạch Nguyệt, kết quả không thể làm cho cô nhận được sự thương tiếc của anh, trái lại khiến cho cô bị ức hiếp nhiều hơn. Anh căn bản không tin Trần Niệm, cũng không tin cô ấy.
“Tớ chắc chắn sẽ không cố để cậu và Cố Lăng Kiệt dính dáng với nhau nữa.” Lưu San bảo đảm.
Thật may, may là mãi đến khi du thuyền đến trên đảo, Cố Lăng Kiệt cũng không bước vào phòng khách.
Nếu không, cô nhất định sẽ cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, áp lực quá lớn, cũng sẽ thấy lúng túng.
Bọn họ lần lượt xuống khỏi du thuyền. Stephen phái hai chiếc xe tới đón. Trần Niệm, Lưu San và Alan lên một chiếc xe.
Xe đi được mười phút mới tới biệt thự của Stephen.
Biệt thự của Stephen đặc biệt lớn, có tường bao quanh cùng hàng rào sắt có bật điện và một đài quan sát cùng hai người bảo vệ.
“Làm họa sĩ rất giàu sao?” Lưu San không hiểu hỏi Trần Niệm.
“Trong nhà Stephen vốn kinh doanh châu báu nhưng ông ta thích vẽ hơn. Sau khi ông ấy thừa kế doanh nghiệp của gia tộc đã chuyển lại cho con gái của mình, trong tay cũng có tài sản lớn.” Alan giải thích.
Trần Niệm khẽ gật đầu: “Quả thật phù hợp tới tác phong của ông già gàn dở.”
“Ban đầu, ông ấy có một đứa con trai nhưng đã chết đuối khi chơi ở trên đảo. Bây giờ ông ấy đã chia đều tài sản của mình cho hai cô con gái. Đối với Stephen thì số tài sản đó không quan trọng. Ông ấy chỉ có hứng thú với hội họa thôi.” Alan nói tiếp.
“nàng San, cậu cố tình chê bai các bức tranh của ông ta, có lẽ cậu sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy.” Trần Niệm đề nghị.
“Hả?” Lưu San gãi đầu một cái: “Tớ sẽ cố gắng. À, bên trong có thật nhiều người.”
Trần Niệm cũng thấy rất nhiều người đi tới, trong lòng có cảm giác không vững tin: “Bọn họ đều là khách, còn ở trên đảo trước, nhưng thoạt nhìn không giống với người sống ở nơi này.”
“Để tôi giới thiệu.” Alan đi vào, mỉm cười nói với Stephen: “Stephen, người này chính là bạn gái của tôi Trần Niệm, người kia là bạn của bạn gái tôi - Lưu San.”
Alan giới thiệu sơ qua.
Trong phòng có Stephen, cô con gái đầu, con rể đầu, hai cô cháu gái của cô con cả, cô con gái thứ hai, bạn của cô con gái thứ hai, bạn trai của bạn cô con gái thứ hai. Sau đó là quản gia của Stephen và Cố Lăng Kiệt đi đến.
Stephen thấy Cố Lăng Kiệt thì vui mừng đi tới, chủ động giơ tay ra: “Tổng giám đốc Cố quả nhiên đoán chuyện như thần. Anh nói giúp tôi bán đấu giá hơn hơn 52 tỷ, quả nhiên là 56 tỷ.”
Trần Niệm và Lưu San liếc nhìn nhau.
Các cô đã hiểu rõ trước đây Cố Lăng Kiệt nói: thắng chưa chắc đã thua, thua chưa chắc đã thắng là có ý gì rồi.
Tô Khánh Nam tự cho rằng mình đấu giá được “Thiếu nữ trong giấc mơ”, nhưng thật ra chỉ là uổng phí công sức lại khiến Cố Lăng Kiệt được lợi mà thôi.
Cố Lăng Kiệt đã sớm liên lạc được với Stephen rồi.
Vậy các cô có cần thiết phải tranh thủ tình cảm của Stephen nữa không?
“Ông chủ, bữa ăn đã sẵn sàng rồi.” Một người phụ nữ mặc trang phục người giúp việc đi đến, cung kính nói.
Trần Niệm thấy cô ta thì kinh ngạc, buột miệng nói: “Hạ Hà.”
Người giúp việc nhìn về phía Trần Niệm, nghi ngờ quan sát gương mặt cô: “Cô biết tôi à?”
Trần Niệm biết mình thất lễ nên giải thích: “Trước đó chúng ta từng gặp ở trung tâm thương mại, cô quên rồi à?”
Cố Lăng Kiệt nheo mắt lại và mím môi, ánh mắt nhìn Hạ Hà tối tăm giống như đầm nước sâu không thấy đáy.
Hạ Hà mỉm cười: “À, tôi nhớ ra rồi. Lần trước cô đã trả tiền giúp tôi, tôi từng nói tôi tên Hạ Hà. Thật ngại quá, lúc đó cô không để lại số điện thoại di động cho tôi nên tôi vẫn chưa trả tiền lại cho cô. Lát nữa tôi sẽ tới phòng trả lại cho cô.”
“Không cần đâu, chỉ là số tiền nhỏ thôi mà.” Trần Niệm nói với Hạ Hà.
“Hóa ra hai người quen nhau sao? Trái đất đúng là nhỏ thật đấy! Người đã đến đông đủ rồi, mọi người ăn cơm trước đã. Chờ cơm nước xong, tôi có chuyện muốn công bố.” Tâm trạng của Stephen không tệ nói.
Hạ Hà gật đầu nói với Trần Niệm: “Mời cô đi theo tôi.”
Trần Niệm nhìn cô ta xoay người đi ra ngoài và cảm thấy khó hiểu.
Hạ Hà không nhìn thấy Cố Lăng Kiệt sao? Hay là cô ta chuẩn bị chạy trốn.
Cô đi theo phía sau Hạ Hà khoảng năm phút.
Cô ta đột nhiên xoay người, bóp cổ Trần Niệm với tốc độ rất nhanh, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ thâm độc, chất vấn: “Cô rốt cuộc là ai? Trước đây tôi chưa từng gặp cô. Ngoại trừ Cố Lăng Kiệt và cấp trên trực tiếp của tôi, không ai biết tôi là Hạ Hà cả.”
Trần Niệm bị Hạ Hà bóp cổ thì căn bản thở không nổi càng không cần nói tới tới việc nói chuyện, cô nhìn cô ta với thiện ý và nhíu mày.
Hạ Hà ý thức được mình ra tay quá nặng nên thả lỏng bàn tay, nhưng tay vẫn đặt ở trên cổ của Trần Niệm.
“Hạ Hà, tôi là Bạch Nguyệt, tôi làm phẫu thuật thẩm mỹ. Chúng ta đã gặp mặt ở thôn Đường Tiền, cô còn nhớ không? Đường Tiến Công được cô giúp đỡ đã ra tay với Thống đốc Trình. Tôi phát hiện ra ở phía dưới nhà cô có tầng hầm nên cô trói tôi ở trên bàn trong đó.” Trần Niệm nói ra chi tiết.
Hạ Hà chấn động. Chỉ có cô ta, Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt biết việc này. Cô ta thả cổ của Trần Niệm ra: “Sao cô lại biến thành như vậy?”
“Một lời khó nói hết được. Cô đừng cho Cố Lăng Kiệt biết chuyện tôi là Bạch Nguyệt.” Trần Niệm nhờ cậy.
“Vì sao? Cô phẫu thuật thẩm mỹ là để trốn tránh Cố Lăng Kiệt à?” Hạ Hà nghi ngờ hỏi.
“Tôi có lý do của tôi. Mặt khác, trước đây Cố Lăng Kiệt nghi ngờ cô là vì người may mắn còn sống sót chỉ có cô và anh ấy. Cô có biết chuyện Chu Hân Ly đã trở về không? Giữa cô và Chu Hân Ly nhất định phải có một người là gián điệp. Tôi vẫn nói rõ ràng thì tốt hơn. Nếu như cô có thể chứng minh Chu Hân Ly là gián điệp, cô sẽ không phải bỏ mạng nơi đất khách quê người nữa.” Trần Niệm đề nghị.
Hạ Hà trợn tròn mắt nhìn: “Cô nói Chu Hân Ly cũng chưa chết à?”
“Tôi không muốn dính vào chuyện rắc rối của các người.” Trần Niệm nói xong liền đi về phía phòng khách.
Cố Lăng Kiệt ẩn nấp trong bóng đêm, nhìn theo bóng lưng của Trần Niệm và siết chặt nắm đấm...
Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!