Chương 1258: Trân Trọng
CHƯƠNG 1258: TRÂN TRỌNG
Mặt của Mục Uyển cũng hơi đỏ, dường như là bị lây từ Hạng Thịnh Duật, cô nói: “Bạn Thịnh Duật, anh mau lên xe đi, chúng ta đã trễ rồi.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật lên xe trước.
“Đã dễ chịu hơn chút nào chưa?” Mục Uyển dịu dàng hỏi.
“Anh nghĩ lần sau anh sẽ kêu lên vài tiếng, như vậy họ sẽ nhẹ tay hơn. Có thế thì mới không làm em phải lo lắng như bây giờ. Anh đúng là bị thiệt.” Hạng Thịnh Duật đáp.
“Em không đùa với anh.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
Hạng Thịnh Duật: “Anh thấy dễ chịu nhiều rồi, đầu không còn cảm thấy nặng như lúc nãy nữa.”
“Chúng ta đến rồi nói với họ anh không được khỏe, ở lại một lúc rồi về trước có được không?”
Hạng Thịnh Duật cau mày: “Em muốn anh về trước?”
“Chúng ta đến là có thành ý rồi, cũng là thực sự có việc chứ không phải giả vờ.”
“Vậy em đi cùng anh về trước hay ở lại?”
“Em sẽ về trễ hơn một lúc.”
Hạng Thịnh Duật khoác vai Mục Uyển: “Anh không yên tâm để em ở lại đây một mình. Anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi mà, nghỉ ngơi ở đâu mà chả được chứ. Anh sẽ ở lại với em.”
Nghe được những lời này Mục Uyển thực sự rất cảm động.
“Em cũng không cần phải lo, dù sao đây cũng chỉ là vết thương ngoài da, chuyện nhỏ. Lúc nãy anh cũng đã uống thuốc, chợp mắt được một lúc nên đã đỡ hơn nhiều rồi. Em đừng để vẻ mặt lo lắng đó nữa, chúng ta sắp tới nơi rồi.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở cô.
Quan tài được đặt ngay giữa cung chính, thi hài của hoàng hậu nằm ngay ngắn ở bên trong, xung quanh đặt đầy hoa và trải vải trắng. Nếu trước đây hoàng hậu không tìm tên thị vệ đó thì cũng đã không có kết cục như bây giờ. Tên thị vệ đó cũng không phải chết vì tội giết người.
Con người sống ở trên đời phải luôn nhìn nhận lại bản thân, biết chuyện nào có thể làm, chuyện nào không được làm. Ai cũng đều có tham vọng, hơn nữa xã hội bây giờ lại phức tạp, có rất nhiều cám dỗ, nếu không cẩn thận nhất định sẽ bị mắc bẫy. Rõ ràng là một người sống rất lý trí, vậy mà cũng không thể giữ được mình trước cám dỗ, để rồi có kết cục thê thảm…
“Đang nghĩ gì vậy?” Hạng Thịnh Duật nhìn thấy Mục Uyển ngơ người ra, liền hỏi.
“Em cảm thấy kết cục của Hoàng hậu rất đáng thương. Bà ấy vốn là người chức cao vọng trọng, sống trong vinh hoa phú quý, dù có sống thêm hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, vậy mà…”
“Nếu như bà ấy và tên thị vệ đó thực sự có tình cảm với nhau, họ cùng chết, thì cũng không phải là chuyện xấu.” Hạng Thịnh Duật an ủi.
“Một người hơn ba mươi, một người hơn năm mươi, anh thấy giữa họ thực sự có tình cảm sao?” Mục Uyên hỏi.
“Một người mới hơn hai mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, em cho rằng họ có yêu nhau thật không?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại cô.
Mục Uyển hiểu anh đang ngầm ám chỉ cô và Hình Thiên.
“Em nói rồi, nếu anh còn đề cập đến Hình Thiên một lần nữa thì em sẽ giận thật đó, em không có nói đùa.” Mục Uyển nói rồi buông tay Hạng Thịnh Duật ra, đi về phía trước.
Phu nhân Lan Ninh đến trước mặt Mục Uyển chặn cô lại, bà ta mặc một chiếc váy đen: “Cô vẫn còn mặt mũi đến đây sao?”
“Bà có thể qua đây thì sao tôi không thể chứ?” Mục Uyển kiên định đáp.
“Cô biết rõ Hoàng hậu vì sao mà chết, lẽ nào không phải vì cô sao?” Phu nhân Lan Ninh không khách khí nói.
“Tôi không biết vì sao Hoàng hậu qua đời, nhưng tôi có thể nhìn thấy Hoàng hậu đang đứng ở bên cạnh nhìn bà. Hoàng hậu là do bà giết chết, nếu không tại sao bà ấy cứ nhìn bà chằm chằm mà không nhìn tôi?” Mục Uyển nhìn sang chỗ trống bên cạnh phu nhân Lan Ninh rồi nói.
“Cô đừng có dọa tôi, trên đời này không có ma quỷ gì hết.”
“Có lẽ là do tôi tin vào những điều này nên tôi có thể nhìn thấy. Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời bà tránh đường cho, tôi cần phải đi nghỉ ngơi.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
“Bây giờ cô nhất định muốn đấu với tôi đến cùng phải không?”
“Tôi đâu có đối đầu với phu nhân, không hiểu vì sao mà bà lại cảm thấy như vậy nhỉ?”
“Cô không đối đầu với tôi? Chuyện hiệp ước cô giải thích thế nào? Nói thì dễ nghe lắm, không đối đầu với tôi thì hủy bỏ hiệp ước đi?”
“Hiệp ước đó là do đích thân phu nhân kí, chẳng lẽ bây giờ bà lại cảm thấy hối hận rồi sao?” Hạng Thịnh Duật đi đến đứng bên cạnh Mục Uyển.
“Hiệp ước đó gây ấn tượng xấu về tôi, tôi đương nhiên là muốn hủy nó. Tôi thấy làm như vậy cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.”
“Vậy phu nhân Lan Ninh biết vì sao phải kí hiệp ước không? Chính là để trị loại người nói một đằng làm một nẻo như bà. Nếu như ai cũng có thể lật lọng như vậy thì còn cần hiệp ước để làm gì chứ?” Hạng Thịnh Duật nói rồi kéo tay Mục Uyển đi.
“Bây giờ tôi để cô làm Phó bộ trưởng, hiệp ước đó coi như xóa bỏ. Dù sao thì sau này chúng ta cũng làm việc cùng nhau, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước đây nữa. Cô thấy thế nào?” Phu nhân Lan Ninh nói.
Mục Uyển nhìn sang Hạng Thịnh Duật. Anh nhếch mép cười đáp: “Tôi nghe nói bây giờ ở trên mạng có rất nhiều người đang phản đối bà, hơn nữa còn có người đề xuất Mục Uyển lên vị trí Bộ trưởng bộ ngoại giao, ở vị thế ngang hàng với bà, điều này có lẽ là ý dân. Bà cũng hiểu rõ, có một số chuyện bà không thể tránh được.”
“Cho nên, ý cậu là gì?” Phu nhân Lan Ninh nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
“Hôm nay là ngày khâm niệm của Hoàng hậu, để qua hai ngày nữa rồi hẵng nói. Bà nhìn xem, bây giờ tôi đang sốt, không được khỏe, đầu óc tôi cũng không nghĩ được gì, ngộ ngỡ tôi quyết định sai thì phải làm sao? Phu nhân, bà nói có phải không?” Hạng Thịnh Duật mỉm cười đáp.
Phu nhân Lan Ninh: “Hạng Thịnh Duật, tốt nhất cậu hãy nhìn lợi ích dài lâu, đừng đẩy người khác vào bước đường cùng.”
“Làm sao tôi có thể đuổi cùng giết tận phu nhân chứ? Tôi cũng đâu có năng lực làm điều đó. Tôi thực sự không được khỏe, qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ chủ động đến tìm phu nhân.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười nắm chặt tay Mục Uyển.
“Cậu nghĩ rằng ngồi ngang hàng vị trí với tôi sẽ có lợi sao? Không có bản lĩnh thì cũng không thể gánh nổi, cuối cùng cũng chỉ là tự hại chính mình thôi.” Phu nhân Lan Ninh lên tiếng cảnh cáo.
“Đúng là như vậy, cũng không biết tại sao mấy người đó lại nói như vậy ở trên mạng. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa những lời nói của phu nhân lên đó. Bọn họ đều là những người ngoài cuộc, nhất định sẽ có hứng thú. Ai chà, không được rồi, tôi đau đầu quá nên cần phải đi nghỉ ngơi. Khi chúng tôi muốn gặp phu nhân, mong rằng bà sẽ không sợ hãi mà tránh không gặp.” Hạng Thịnh Duật nói rồi dắt Mục Uyển đi.
Mục Uyển hỏi Hạng Thịnh Duật: “Anh đã làm gì rồi?”
“Để anh xem bà ta sẽ ứng phó ra sao? Xem ra bà ta lí trí và bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của anh. Hơn nữa, bà ta cũng trân trọng địa vị và quyền lực của mình hơn anh nghĩ.” Hạng Thịnh Duật đáp.
“Bà ta không phòng bị gì sao?” Mục Uyển hỏi.