Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 830: Bóng Tịch Dương Đã Ngả Về Tây, Đứt Ruột Vì Người Ở Tận Chân Trời​




CHƯƠNG 830: BÓNG TỊCH DƯƠNG ĐÃ NGẢ VỀ TÂY, ĐỨT RUỘT VÌ NGƯỜI Ở TẬN CHÂN TRỜI
Cố Lăng Kiệt thấy Bạch Nguyệt chạy tới, khẽ cong môi cười.
Bạch Nguyệt thấy anh cười, cô thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Mẹ đã về rồi, còn mua một chiếc ô tô và xe máy điện cho Thủ Thủ, Thủ Thủ rất vui."
"Anh thấy rồi, em đang trồng hoa à? Ăn tối xong anh sẽ làm cùng em." Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Bạch Nguyệt rút tay ra, khẽ nhắc nhở: "Tay em dính bẩn."
"Không thành vấn đề, anh cũng phải rửa tay mà." Cố Lăng Kiệt siết chặt tay kéo cô vào phòng tắm.
Anh bật vòi, rửa tay của Bạch Nguyệt trước.
Trái tim cô mềm nhũn: "Cố Lăng Kiệt, em biết tại sao em lại tự thôi miên mình rồi. Em không hối hận vì đã làm điều đó. Nếu không thôi miên, em sẽ không sống nổi qua những ngày mà không có anh ở cạnh."
Cố Lăng Kiệt dừng lại, nhìn Bạch Nguyệt: "Khi anh đi, anh cũng không biết liệu anh có thể tìm thấy họ không. Nếu anh chết, anh sẽ không để cho em biết. Em phải hứa với anh sẽ sống thật tốt nhé."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Vừa rồi em đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ Lưu San thực sự yêu Giang Diệp. Có lẽ nếu cô ấy không yêu bây giờ thì sau này sẽ yêu, nói không chừng, em vốn là người ngoài cuộc, chỉ nên chúc phúc cho cô ấy, chứ không nên kiểm soát cô ấy."
"Ừm, nếu ông trời đã định họ ở bên nhau, thì họ vẫn sẽ ở bên cạnh nhau. Nếu ông trời bắt họ xa cách, họ thực sự sẽ rất khó ở bên nhau được." Cố Lăng Kiệt nói với giọng trầm, đôi mắt hơi đỏ.
Anh gần như suýt để mất cô và suýt nữa thì cũng không thể ở cạnh cô: "Vô tình có lẽ không phải là một cuộc sống khó khăn. Có tình cảm có khi lại là nguồn cơn của nỗi đau và sự vô thường, chúng ta hãy ở bên nhau thật hạnh phúc nhé."
Bạch Nguyệt gật đầu, chuyển chủ đề: "Em xin được giấy phép xây dựng rồi. Ngày mai em mời nhà thiết kế đến xem, nên lên kế hoạch thế nào."
"Cố Thị có một bộ phận đặc biệt phụ trách về bất động sản. Anh sẽ bảo người phụ trách liên lạc với em. Em và anh ta bàn bạc cụ thể xem, các công đoạn nhỏ cũng khá nhiều, nhiều mối quan hệ cũng cần được quan tâm, tạo dựng, tuy rằng là quân khu, nhưng, nếu làm không tốt, sẽ bị mọi người chỉ trích." Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
"Em sẽ cố gắng làm hết sức, hay là, chiều nay em sẽ liên lạc với anh ấy."
"Ừm, cũng được, em nói với cậu ta ý tưởng của em, rồi cậu ta sẽ lên kế hoạch theo ý tưởng đó cho đến khi em hài lòng, rồi sắp xếp nhân công tiến hành thực hiện. Về vật liệu xây dựng, Cố Thị có nhiều đối tác đã hợp tác lâu, điều em cần làm là hiểu được suy nghĩ của các chiến sỹ, hoàn cảnh gia đình của họ và giải quyết hợp lý vấn đề việc làm cho người thân gia đình họ. "
"Em biết phải làm gì rồi." Bạch Nguyệt suy nghĩ, trong đầu có rất nhiều ý tưởng.
"Hai con đi rửa tay thôi mà trời đất sắp già đi hết rồi, vào ăn cơm thôi." Tống Tâm Vân trêu chọc.
Mặt của Bạch Nguyệt hơi ửng đỏ, liền mau chóng đi ra ăn cơm.
"Đã lâu quá rồi mới được ăn canh cá do Tiểu Nguyệt làm, đúng là mỹ vị." Tống Tâm Vân nói.
Tiểu Hạ bón canh cá cho Thủ Thủ, Thủ Thủ vừa ăn vừa khua chân múa tay, thấy Bạch Nguyệt đang nhìn mình, nó còn làm mặt xấu trêu lại Bạch Nguyệt.
"Cuối tuần này anh rảnh. Chúng ta đi câu cá trong trang viên một chuyến nhé." Cố Lăng Kiệt nói với Bạch Nguyệt.
"Được rồi, được rồi, cá trong hồ đó ngon nhất, đều là cá sống tự nhiên." Tống Tâm Vân nói thay Bạch Nguyệt.
Điện thoại di động của Cố Lăng Kiệt reo lên. Anh thấy số của người gọi đến, khuôn mặt anh cứng đờ, nhấc máy trả lời: "Tối nay? Được, vậy thì sáu giờ nhé, con tôi phải đi ngủ sớm."
"Có chuyện gì vậy? Tối nay anh phải ra ngoài sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Không phải đi ra ngoài. Tối nay Lâm Tiến đến đây để kể lại chuyện cũ." Cố Lăng Kiệt nhìn vẻ không hiểu của Bạch Nguyệt, liền giải thích: "Trước kia, anh ta là thủ lĩnh của Ám Vệ. Sau khi anh đi, anh ta tiếp quản khu vực quân sự, hiện tại là phó tổng thống, phụ trách mảng nông nghiệp và giáo dục."
"Vậy mọi người ở đây có khiến hai người thấy bất tiện không?"
"Không có gì bất tiện cả. Anh đã phần nào đoán được việc anh ta sẽ nói gì với anh rồi. Cứ ăn trước đi, những việc này buổi tối sẽ nói sau." Cố Lăng Kiệt gắp miếng thịt ở bụng cá đặt vào bát của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lại gắp miếng đó cho Thủ Thủ, cười nhẹ với Cố Lăng Kiệt. Cô cảm thấy, nếu cô sinh thêm một cô con gái nữa thì địa vị của Thủ Thủ trong nhà không biết sẽ còn bấp bênh đến thế nào.
Cho dù là như vậy, vẫn có một sự ngọt ngào nhẹ nhàng lan trong lòng.
Sau bữa ăn, Cố Lăng Kiệt cùng cô đi trồng hoa, hoàn thành xong thì cùng đi nghỉ trưa.
Cố Lăng Kiệt thực sự mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên giường.
Bạch Nguyệt nằm nghiêng, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
Rõ ràng anh mệt như thế, cũng không nói ra, cùng cô trồng xong hoa.
Cố Lăng Kiệt thuộc trường phái hoạt động. Nghĩ về những điều anh ấy làm trong âm thầm, cô cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Có lẽ một ngày nào đó, cô chợt nhớ ra tất cả mọi thứ, nhưng dù cho trước đây anh có làm gì sai và làm điều gì khiến cô không vui, cô sẽ đều tha thứ cho anh.
Mơ hồ một hồi, Bạch Nguyệt ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, Cố Lăng Kiệt không còn nằm ở bên cạnh cô nữa, lại đi họp rồi.
Cô đứng dậy ra ngoài, Thủ Thủ lại tiếp tục lái xe.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt, Tống Tâm Vân vừa nói vừa cười: "Lăng Kiệt nói, sau khi con thức dậy, bảo mẹ gọi điện cho Trương Trung Đức, để Trương Trung Đức liên lạc với con."
"Làm phiền mẹ rồi."
"Không phiền. Mẹ còn ước gì con quản lý luôn mảng bất động sản này ấy chứ. Mẹ không có nhiều năng lượng như vậy. Trong hai năm qua, ngoài các dự án chưa hoàn thành trước đây, mẹ cũng không phát triển thêm dự án mới nào nữa."
Bạch Nguyệt gật đầu: "Sau khi tính qua qua, bọn họ đều bận không làm xuể, có điều đây là một mảng rất lớn. Lăng Kiệt và con sẽ thưởng cho một số bộ phận chiến sĩ. Người thân của các chiến sỹ cũng sẽ được đưa đến đây, như thế có vượt quá ngân sách không? "
"Tiền của Cố Thị vẫn còn đó, một phần được sử dụng cho tài chính, một phần được sử dụng cho phúc lợi cộng đồng và một phần được sử dụng cho phát triển công ty. Việc thành lập một viện gia thuộc khu vực quân sự cũng được coi là phúc lợi cộng đồng. Ngoài ra, siêu thị và trung tâm mua sắm của Cố Thị sẽ cùng làm, đó cũng được coi là một phần lợi nhuận, con cứ yên tâm và mạnh dạn làm nhé. Mẹ sẽ nói với con nếu số tiền không đủ." Tống Tâm Vân khuyến khích.
"Vâng." Bạch Nguyệt vừa trở về phòng khách không lâu, Trương Trung Đức đã gọi đến, chào hỏi qua lại vài câu. Cố Lăng Kiệt đã để anh bắt đầu thiết kế kế hoạch, và anh ta hứa hoàn thành bản thiết kế trong vòng nửa tháng nữa.
Làm bất cứ một dự án nào cũng đều không phải chuyện dễ dàng. Nói là nửa tháng, nhưng sửa đi sửa lại, có khi phải 2 tháng mới hoàn thành. Sau này còn gặp phải nhiều vấn đề hơn, trước tiên cứ như thế, giao chuyện liên quan đến công trình cho Trương Trung Đức. Cô chủ yếu chịu trách nhiệm về việc làm của các thân nhân gia đình chiến sỹ đó thôi là được.
Sau khi giải quyết xong, cô chơi cùng với Thủ Thủ, rồi vô tình nghĩ đến Lưu San. Tự hỏi không biết bây giờ Thẩm Diên Dũng đã đến nước D chưa?
*
Nước D.
Lưu San đẩy xe, đưa cô con gái nhỏ đi dạo, cúi đầu, nheo mắt. Trong lòng tâm trạng ngổn ngang, cô thở dài, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Diên Dũng đang đi đến gần.
Dưới ánh chiều tà, anh được nhuộm một màu đỏ của những đám mây, bước ra từ trong hào quang, như trong một giấc mơ.
Cô nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Thẩm Diên Dũng không thể xuất hiện ở nước D. Anh ấy vẫn giống hệt như hai năm trước, ngoại hình hầu như không thay đổi chút nào, phong cách vẫn nổi bật như cũ, ngũ quan đẹp như tượng khắc.
Khi cô còn đang sững sờ, anh đã bước đến trước mặt cô, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô rồi dần chuyển ánh mắt sang bé gái nhỏ trong xe đẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK