Chương 564: Sự Khác Biệt Giữa Nữ Thô Tục Và Nữ Thần
CHƯƠNG 564: SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NỮ THÔ TỤC VÀ NỮ THẦN
“Anh ta nói, có đến làm tóc gì đó?” Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng, không muốn nói may quần áo gì đó, tránh Hoa Tiên thấy khó chịu.
“Các nhà thiết kế đại khái nửa tiếng nữa mới qua đây.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Tiểu San, cô trước tiên đến phòng tôi, bởi vì quần áo của cô không kịp may, cô đến phòng tôi chọn hai bộ, tôi có rất nhiều quần áo còn chưa mặc đến, cô nhìn xem cô thích bộ nào?” Hoa Tiên mỉm cười nói.
Hóa ra, cô ấy biết.
Thẩm Diên Dũng thực sự cái gì cũng nói hết với vô ấy, cô cũng không tránh né nữa: “Cám ơn, vậy tôi chọn một bộ?”
“Chọn hai bộ đi, bên nhà thiết kế càng vội, mấy cái sửa gì đó, cũng phải mất hai ba ngày, một bộ không đủ, tối hôm nay ngày mai đều cần dùng, có lẽ ngày kia cũng cần dùng.” Hoa Tiên đi lên lầu.
Lưu San ngược lại cảm thấy xấu hổ.
Hoa Tiên đối với cô, quá tốt rồi.
Tốt đến mức, cô cảm thấy Hoa Tiên càng giống chị gái của Thẩm Diên Dũng, chứ không phải là vợ.
Thở dài một hơi, nếu là chồng cô đem người phụ nữ khác vào nhà của cô, cô buổi tối sẽ cắt cậu nhỏ của chồng rồi.
Thế nên, Hoa Tiên là nữ thần, còn cô, là nữ thô tục.
Cô đi theo Hoa Tiên vào phòng của cô ấy.
Phòng của cô ấy thay đổi trầm trọng sự sạch sẽ của bạn, lộng lẫy, trang trí, giống như phòng công chúa trong mơ vậy.
Hoa Tiên mở phòng quần áo, vừa nhìn vào, cũng thật tráng lệ.
Từng hàng quần áo, từng hàng giầy dép, từng hàng túi sách, cho dù là trang sức, cũng đặt toàn bộ trong tủ kính.
“Hàng quần áo cuối cùng tôi đều chưa mặc qua, chỗ trang sức này cô thích đều có thể lấy tôi bình thường cũng không đeo.” Hoa Tiên hào phóng nói.
“Trang sức tôi có rồi, vậy tôi chọn hai bộ quần áo, cám ơn cô.” Lưu San ngại ngùng nói.
“Không cần cám ơn. Nên mà, sau này chúng ta chính là chị em, ngược lại, cô mới là người giúp tôi, tôi có thể nhìn ra, sau khi cô đến, tâm trạng của Thẩm Diên Dũng so với trước đây tốt hơn nhiều, không khí trong cái nhà này cũng tốt hơn rất nhiều, tôi thích môi trường hòa hợp tốt đẹp này.” Hoa Tiên dịu dàng nói.
“Cô đúng ra thật hoàn mĩ, tôi mà là đàn ông, khẳng định sẽ trân trọng cô.” Lưu San thật lòng nói.
“Nói thế, tôi lại thấy ngại.” Hoa Tiên che mặt, đi đến hàng cuối cùng, ý để Lưu San chọn.
Lưu San chọn hai bộ: “ Cái đó, hôm nay nhà thiết kết đến, tôi cũng làm vài bộ, tôi trả tiền.”
“Thẩm Diên Dũng để tôi làm vài bộ, nhưng mà cô nhìn.....” Hoa Tiên quét mắt nhìn tủ quần áo của mình, rất bất đắc dĩ: “Quần áo tôi nhiều như vậy đều chưa mặc qua, ngày nào tôi cũng đổi một bộ không giống nhau, 365 ngày đều có thể không giống, quần áo quá nhiều, ngược lại còn hoa cả mắt.
“Tích cách của cô giống hệt một người bạn của tôi.” Lưu San nhớ đến Bạch Nguyệt. “Cô ấy cũng như vậy, không theo đuổi vật chất, nhẹ nhàng đạm bạc.
“Tôi chỉ là sợ đồ đưa cô không đủ, khiến cô có ngăn cách, cô không cần có trách nhiệm, tôi và Thẩm Diên Dũng, không phải giống như cô nghĩ đâu, cô không cần lo lắng về tôi, thật đấy.” Hoa Tiên thành khẩn nói.
Lưu San kéo khóe môi, không có nói gì thêm nữa, cầm quần áo đi ra ngoài.
“Lát nữa, vừa hay nhà thiết kế qua đây, để bọn họ sửa lại cho cô một chút, sửa cho hợp với cô một chút.” Hoa Tiên nhắc nhở.
“Tôi thực sự muốn xem xem, tên đàn ông nào có may mắn tốt như vậy, có thể khiến cô thích.” Lưu San cảm thán nói.
Hoa Tiên mỉm cười nói: “Tôi đâu có tốt như cô nói, tôi có bệnh tim bẩm sinh, không thể vận động mạnh, càng không thể sinh con, ai thích tôi, mới là đen đủi.”
“Bây giờ y học phát triển, khẳng có thể chữa tốt, còn có rất nhiều người bịđộng mạch vành ghép, cũng không phải vẫn tốt sao? Sẽ tốt thôi.” Lưu San an ủi, ra khỏi cửa.
Thẩm Diên Dũng đã không còn xem phim, anh ta đi xem phim đơn giản chỉ là muốn xem cùng cô, dù sao, anh ta có rất nhiều rất nhiều công việc, nên làm, việc bản tham muốn làm, còn liên quan đến mật thiết đến tương lai.
Qua một lúc, nhà thiết kế đến.
Trước tiên cô mặc thử quần áo, nhà thiết kế ghi lại số đo, cái cần sửa thì sửa, cái cần may thì may, sau khi làm xong, cô ngồi trước gương, nhà thiết kế tạo kiểu tóc mới cho cô. Nhìn mình trong gương, nhớ đến Bạch Nguyệt.
Lúc bọn họ cùng nhau là tóc cũng là năm năm trước, lúc đó Thẩm Diên Dũng còn chưa xuất hiện, bố của cô bắt cô đi xem mắt, cô đi làm tóc, liền kéo theo Bạch Nguyệt cùng làm.
“Tôi muốn cắt tóc ngắn, có được không? Loại thật ngắn.” Lưu San nói với nhà thiết kế.
Nhà thiết kế cười, nho nhã lễ phép nói: “ Có cô gái nào đem tóc của mình cắt thật ngắn, cô là mặc lễ phục, có thể cắt ngắn, có điều không được quá ngắn.
“Vậy cứ để tóc dài đi, tôi cũng không dễ dàng gì mới giữ được dài như vậy.” Lưu San hối hận rồi.
Nhà thiết kế: “.......”
Lưu San đại khái là người lương thiện nhất mà anh ta đã từng gặp qua: “Được.”
Thẩm Diên Dũng không biết xuất hiện lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cạnh cửa, nhìn Lưu San đang được trang điểm, trong mắt lấp lánh dòng nước dịu dàng ôn nhu.
Sự điên cuồng thời niên thiếu, sớm đã bị anh nuốt sạch một chút cũng không còn sót lại, anh ta có sự trưởng thành vượt tuổi tác của anh ta, chính phủ thậm chí nội ác và tâm kế.
Vì gia tộc, vì quan hệ với những rắc rố phức tạp và lợi ích, anh ta hy sinh thời gian, tình yêu và hạnh phúc của chính mình.
Chỉ có duy nhất, trước mặt cô, anh mới thể hiện con người thật của chính mình.
Bởi vì, cô là con người chân thật nhất anh ta từng gặp.
Lưu San phát hiện Thẩm Diên Dũng, ném cho anh ta một cái nhìn.
Anh ta vì cái lông gì mà bắt cô đi, cô thà ở trong phòng của mình ngủ một giấc.
Lần này hay rồi, lại phải làm tóc, lại phải hỏi mượn quần áo của vợ anh ta. “Qua đây.”
Thẩm Diên Dũng nhếch miệng cười, đi về phía cô.
Lưu San nhìn anh ta: “Tôi cảm thấy anh nên đổi kiểu tóc, thay đổi hình tượng, anh không phải gần đây rất đen đủi sao?”
“Muốn anh ở cùng em?” Thẩm Diên Dũng liếc cái liền nhìn thấu cô.
“Là vì tốt cho anh.” Lưu San khẳng khái nói.
Thẩm Diên Dũng nói với thiết kế bên cạnh: “Giúp tôi đổi kiểu tóc, thành trầm ổn một chút.”
“Rõ.” Nhà thiết kế cung kính gật đầu.
Tay anh ta kéo ghế qua.
Thẩm Diên Dũng ngồi bên cạnh cô.
Anh ta luôn luôn nhìn cô, ý vị sâu xa.
Anh ta nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh ta, không biết có cái gì hay ho mà nhìn, còn khôn phải là hai con mắt một cái miệng.
Ánh mắt đó của anh ta, cô nhớ lại năm hai trung học, anh ta bị thầy dạy Văn gọi lên trước bục giảng đọc thuộc bài , anh cũng giống như vậy, cứ nhìn chằm chằm cô, ý vị sâu xa, nhìn đến mức trong lòng mọc lông.
Kết quả, thầy giáo gọi cô lên trước bục giảng đọc thuộc bài
quá khó thuộc, từ ngữ khó, còn có rất nhiều chữ hiếm gặp, quan trọng là, cô căn bản không có ôn, một câu cũng không thuộc.
Sau đó, hai người như vậy đứng trên bục giảng, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vừa xấu hổ vừa bực bội.