Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661: Sự Tự Do Em Khao Khát Chỉ Là Ở Bên Anh​




CHƯƠNG 661: SỰ TỰ DO EM KHAO KHÁT CHỈ LÀ Ở BÊN ANH
Lưu San suy nghĩ, chuyện này có nên nói cho Thẩm Diên Dũng hay không.
Nhưng nghĩ lại, Thẩm Diên Dũng còn bao việc phức tạp bên người, nào là bầu bộ trưởng bộ tài vụ, bộ trưởng bộ giáo dục bị sát hại, nào là Tả Đoàn Niên làm phản, tình hình nước ngoài căng thẳng vân vân và vân vân.
Cô lại lấy chuyện giữa cô và Hoa Tiên ra để làm phiền anh, nghĩ thôi cũng muốn sụp đổ.
Hơn nữa, ở vị trí của anh đã vô cùng nguy hiểm rồi, nếu không có sự ủng hộ của Hoa Tiên, chắc sẽ còn thua cuộc nhanh hơn.
Dù sao Hoa Tiên cũng đã nhẫn nhịn rồi, cô cũng đành phải nhẫn nhịn thôi, bây giờ Thẩm Diên Dũng vẫn chưa đủ lông đủ cánh.
Haiz, phiền thật ấy, cô sợ mình không nhìn được, chạy tới xé tấm mặt nạ giả tạo của Hoa Tiên đi.
Đầu bếp đem bữa ăn đêm tới, Lưu San nhận lấy: “Để tôi đưa đến cho Thẩm Diên Dũng.”
“Ngài Tổng thống dặn dò, thức ăn làm từ nguyên liệu, đĩa thức ăn không thể qua tay người khác, thật xin lỗi.” Đầu bếp nói lời xin lỗi, từ chối Lưu San.
Lưu San: “…”
Thẩm Diên Dũng còn đề phòng cả cô nữa à.
Cô buồn bực đi theo sau đầu bếp vào thư phòng.
“Ngài Tổng thống, đồ ăn đêm của ngài tới rồi.” Đầu bếp tới.
“Đặt lên bàn đi.” Thẩm Diên Dũng nói.
Đầu bếp và phụ bếp đặt bữa ăn lên bàn, hai bát mì chân gà, bên trên còn đặt quả trứng ốp la, rau thơm, trứng chim cút, và đậu.
Ngoài mì ra, còn có hoa quả và hai ly sữa.
Lưu San ngồi trước bàn, đầy thần bí nói: “Thẩm Diên Dũng, em đã bỏ độc vào trong mì, anh có ăn không?”
Thẩm Diên Dũng gập máy tính lại: “Đừng nghịch.”
Anh đi về phía cô.
Lưu San gắp chân gà , cắn một miếng, lại gắp chân gà ở bát của anh cắn một miếng, đặt vào trong bát của mình: “Không cho anh chân gà.”
Thẩm Diên Dũng bất lực cười, cầm đũa lên, cũng không lấy lại chân gà: “Anh làm sai cái gì à?”
Anh bắt đầu ăn mì.
“Anh không tin tưởng em, sợ em hạ độc vào bát mì của anh, sao em phải để lại chân gà cho anh.” Lưu San nói rất tự nhiên.
Thẩm Diên Dũng cốc đầu cô: “Không phải anh đề phòng em, anh chỉ thấy Bạch Nguyệt phân tích rất đúng, nếu Hoa Tiên thật sự là BOSS đứng đằng sau mọi chuyện, thì anh phải phòng bị cô ấy. Nhưng nếu chỉ đề phòng mỗi cô ấy, thì quá rõ ràng, cô ta sẽ nghi ngờ, thế nên, anh đã dặn dò đầu bếp không cho phép ai đụng vào.
Lưu San đã hiểu: “Vậy nên, anh cảm thấy Hoa Tiên sẽ hại em, đúng không, nếu em phạm tội, anh có ghét em không?”
Thẩm Diên Dũng nhẹ cười một tiếng: “Lỗi lầm em phạm phải còn ít à? Anh có ghét em không?”
Lưu San động lòng.
Thì ra anh vẫn luôn đứng về phía cô, cô đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: “Thẩm Diên Dũng, em nói nè, nếu có một ngày anh ghét em, anh không cần đuổi, em tự đi, em đi rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa, em sẽ không cần anh nữa, anh biết chưa?”
“Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, nếu ghét anh đã ghét em lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ à, yên tâm, anh sẽ không ghét em đâu.” Thẩm Diên Dũng chắc nịch nói.
“Cho dù em có ghen tuông, ích kỉ, đố kị, gây chuyện vô lý?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Có ngày nào em không vô lý gây chuyện không? em ngoan ngoãn anh mới thấy sợ ấy, ăn đi, ăn xong rồi ngủ một giấc thật ngon.” Thẩm Diên Dũng bất lực nói.
Lưu San suy nghĩ về quá khứ của cô, hình như, đúng là hay gây chuyện không lí do thật.
“Thẩm Diên Dũng, anh đúng là thích bị ngược.” Lưu San nhẹ nói, cô rất tự biết mình: “Em không tốt, mà anh vẫn yêu em.”
Thẩm Diên Dũng cười: “Không phải anh thích ngược, mà là lo em chán, anh biết em thích tự do, chỉ mong sự tự do mà em mong ước sẽ đến bên em bằng mọi giá nào.”
Lưu San rùng mình, bây giờ cô chỉ muốn bên anh, đã không còn cần tự do nữa.
Nhưng cô không muốn anh biết, cố ý hỏi han: “Anh biết ăn nói thật, lúc đi học sao em không nhận ra nhỉ?”
“Nếu ngày đó anh là giáo viên dạy văn, chắc thành tích môn văn của cô năm đó sẽ nổi bật nhất, cô còn chẳng có tí hứng thú nào với cô giáo kia, chứ nói gì đến học.”
Lưu San cười, nhớ lại cô giáo chủ nhiệm dạy văn hồi cấp 3.
Cô đưa chân gà cho anh: “Cô ấy dạy cũng tốt đấy chứ, anh xem anh biết ăn nói như thế, là cô ấy đặt nền móng cho anh phải không?”
“Sửa lại chút, không phải cô ấy đặt nền móng cho anh, là anh tự học thành tài.” Thẩm Diên Dũng đặt chân gà vào bát Lưu San: “Thưởng cho em.”
“Em không ăn nhiều thế được, gửi anh trước, sau này cho dù em làm sai chuyện gì, anh phải tha lỗi cho em một lần.” Lưu San nói, lại đặt chân gà vào bát anh.
“Chỉ cần không rời xa anh, những cái khác anh đều tha thứ cho em.” Thẩm Diên Dũng nói chắn chắn.
Lưu San gật đầu, trong lòng ngọt ngào, giống như có mật ong tan chảy bên trong.
Cô cảm thấy không cần nói cho Thẩm Diên Dũng biết về cuộc nói chuyện giữa Hoa Tiên và Nam Cung Nguyệt nữa.
Thẩm Diên Dũng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không mắc mưu bọn họ đâu.
Ăn mì xong, Lưu San muốn ở cùng Thẩm Diên Dũng, lúc anh họp qua máy tính, cô nằm trên sofa ngủ.
Thẩm Diên Dũng bất lực mà ôm cô về phòng, rồi quay trở lại họp.
Ngày hôm sau, Lưu San tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trên giường, đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng lẽ hình ảnh anh hôm qua ở thư phòng nói chuyện chậm rãi chỉ là giấc mơ?
Đánh răng rửa mặt xong, cô hô: “Thẩm Diên Dũng. Thẩm Diên Dũng.”
Không ai để ý đến cô.
Cô đẩy cửa thư phòng, Thẩm Diên Dũng không ở trong thư phòng.
Cô chặn lại cô giúp việc đang quét dọn vệ sinh, hỏi: “Thẩm Diên Dũng đâu?”
Cô giúp việc lễ phép trả lời: “Ngài Tổng thống đã đi họp từ sớm rồi ạ.”
“Ồ, sớm vậy à?”
Cô giúp việc, không trả lời Lưu San, cô là người làm, không thể kéo Tổng thống lại hỏi sao Ngài đi sớm thế.
Lưu San trở về phòng, tìm điện thoại, thấy đã là 9 rưỡi rồi, Hoa Tiên và Nam Cung Nguyệt cũng không ở nhà, chắc cũng đi họp.
Thẩm Diên Dũng nên đưa theo cô chứ, cô là trợ lý của anh đó.
Bây giờ phải làm sao?
Lưu San muốn gọi điện cho Thẩm Diên Dũng, nhưng nếu Thẩm Diên Dũng đang họp, cô lại gây phiền phức mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi điện cho Bạch Nguyệt.
Ba phút sau Bạch Nguyệt nghe máy.
“Bạch Nguyệt, cậu rảnh không?” Lưu San hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Tớ đang trên đường đến đồn cảnh sát, vẫn rảnh, cậu nói đi.”
“Tớ nói này, cậu đúng là quá thần thánh rồi, nửa đêm nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoa Tiên và hầu cận bên cạnh cô ta, nói là cố ý để Thẩm Diên Dũng ghét tớ, bọn họ thật sự muốn đuổi tớ đi, ngoài mặt thì khách khí với tớ, xưng hô chị chị em em, đúng là không đoán được lòng người, xấu xa thật.” Lưu San oán trách không ngừng.
“Có muốn tới chỗ tớ không, dù gì thì cậu ở cùng bọn họ nguy hiểm quá.” Bạch Nguyệt luôn lo lắng cho Lưu San.
“Không đâu, tớ phải để mắt bọn họ. Nếu không Thẩm Diên Dũng bị cướp đi thì sao? Bây giờ sự tự do của tớ, đã là ở bên Thẩm Diên Dũng mà không bị ai ngăn cản.” Lưu San cười nói, nhớ lại lời Thẩm Diên Dũng nói hôm qua, trong lòng vẫn ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK