Chương 1031: Em Nói Xem Sẽ Thế Nào Đây?
CHƯƠNG 1031: EM NÓI XEM SẼ THẾ NÀO ĐÂY?
Không cần phải lo lắng, không sao đâu. Hạng Uyển đưa điện thoại di động cho Hắc Muội, lấy lại túi xách của mình, nếu đã tới rồi thì đến ngân hàng cầm một chút tiền đi.
Vâng, phu nhân. Hắc Muội đi theo sau Hạng Uyển.
Hạng Uyển đi vào cầm tiền.
Điện thoại di động bỗng nhiên reo lên, cô lấy ra khỏi túi xách, nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật, có chút nhíu mày, nghe máy.
Đang ở đâu? Hạng Thịnh Duật lạnh giọng hỏi.
Tôi đang ở bên ngoài mua thức ăn, bây giờ đang lấy tiền ở ngân hàng, chuẩn bị trở về nấu cơm, có gì sao? Hạng Uyển hỏi.
Tại sao không nghe điện thoại? Hạng Thịnh Duật buồn bực nói.
Không nghe thấy, sao vậy? Hạng Uyển bình tĩnh nói.
Ha, Hạng Thịnh Duật cười, có ý châm chọc, dường như hiểu rõ cái gì. Đã điều tra ra được, người nổ súng với em là ai, tôi tin rằng em rất có hứng tìm hiểu.
Hạng Uyển nhớ tới người chĩa súng về mình, nhưng bởi vì có Mặc Uyên bảo vệ cho nên không nổ súng.
Nhưng giọng nói của Hạng Thịnh Duật rất giống như đang cười trên sự đau khổ của người khác, ngập tràn sự kor sở, còn có chút kì lạ khó nói.
Trong lòng cô cảm thấy không hề thoải mái, hỏi: Là ai ?
Khi nào ăn xong cơm trưa tôi sẽ nói cho em, nếu không, tôi cảm thấy em sẽ không ngoan ngoãn nấu cơm cho tôi. Hạng Thịnh Duật nói xong liền cúp điện thoại.
Trong lòng Hạng Uyển có một cảm giác sợ hãi, cô cầm tiền đi ra ngoài.
Hắc Muội nhìn thấy sắc mặt Hạng Uyển không tốt, lo lắng hỏi: Phu nhân, chị không sao chứ?
Hạng Uyển lắc đầu, cô cũng không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác lo lắng bất an.
Giọng nói của Hạng Thịnh Duật...
Người muốn ám sát cô, là người mà cô không thể tưởng tượng nổi sao?
Hình Thiên?
Không thể nào!
Ý nghĩ này ngay lập tức bị cô phá bỏ, dù cho Hình Thiên là người mà cô không thể tưởng tượng được, nhưng cô vẫn tin tưởng rằng Hình Thiên tuyệt đối sẽ không ám sát mình.
Cô và Hắc Muội trở về, Hạng Thịnh Duật cũng không có ở đó.
Cô thái thịt thành từng miếng nhỏ, sau đó băm nhuyễn, cho thêm các loại gia vị, nhồi thịt vào trong ngó sen, lại cắt ngó sen ra thành từng miếng, lăn qua bột bắp và bột chiên xù, cuối cùng mới bỏ vào trong chảo dầu.
Lại làm thêm món thịt kho.
Chiên xong ngó sen, Hạng Uyển gọi Hắc Muội tới nếm thử.
Hắc Muội ăn một miếng, kinh ngạc hồ hởi gật đầu, ngon thật, quá ngon luôn, phu nhân sau này nếu như mở nhà hàng cũng có thể kiếm được bộn tiền.
Đây chỉ là thức ăn nhà làm thôi, không thấm vào đâu được, sao có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng, còn kém xa. Hạng Uyển nói, múc hết đồ ăn ra bát.
Ngó sen chiên không quá kĩ, vẫn có mùi ngó sen thoang thoảng, có thể hâm nóng lại.
Cô lại làm thêm cà chua xào trứng, đậu hũ hầm, tôm sốt cay, cùng với dưa leo cuốn.
Phu nhân, em cảm thấy thức ăn có hơi nhiều, chúng ta còn có rất nhiều đồ kho nữa, thức ăn mới nấu để trong tủ lạnh không sợ bị hỏng, cũng có thể hâm nóng, nhưng mà để qua đêm cũng không tốt lắm. Hắc Muội đề nghị.
Làm thêm một món canh nữa là được rồi, canh cá nấm hương, dễ làm thôi. Hạng Uyển nói, có cảm giác ngoài cửa có người, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hạng Thịnh Duật.
Anh ta nhìn chằm chằm cô, nhưng lanh mắt dường như có vẻ đồng tình làm cho Hạng Uyển cảm thấy rất không thoải mái.
Đến từ khi nào? Hạng Uyển hỏi.
Vừa mới tới, đã làm xong cơm rồi? Hạng Thịnh Duật hỏi.
Làm thêm một chút canh, chiên lại ngó sen một chút là có thể ăn rồi.
Hạng Thịnh Duật đi vào, nhìn lướt qua, em làm nhiều đồ ăn như vậy, tôi có mang theo rượu tới.
Ừ. Hạng Uyển nói, tiếp tục làm công việc trên tay.
Hạng Thịnh Duật đi ra từ phòng bếp.
Hắc Muội nhón cái cổ dài, nhìn vào anh ta đang ngồi trên ghế salon, chu miệng không vui nói: Sao anh ta lại hay đến thế cơ chứ, làm em chẳng còn hứng nào mà ăn cơm nữa? Bao nhiêu là đồ ăn ngon như vậy.
Vậy em ăn trước đi, để cho anh ta ăn đồ còn dư lại. Hạng Uyển nói.
Ánh mắt Hắc Muội có chút giảo hoạt, làm như vậy cũng được sao?
Tay cũng rất tự giác gắp ngó sen, nhét vào trong miệng.
Hạng Uyển cười, em muốn ăn thì cứ ăn trước, chị chút nữa bưng ra.
Phu nhân, chị đúng là phu nhân tốt nhất thế giới. Hắc Muội ăn trên miệng một miệng dầu.
Hạng Uyển gắp cho cô ấy một chút thúc ăn, sau đó mới mang thức ăn đi ra ngoài.
Hắc Muội cũng bưng theo thức ăn đi phía sau.
Hạng Thịnh Duật ngẩng đầu lên, thấy nụ cười trên mặt Hắc Muội, lông mày nhíu lại, cô đang cười cái gì?
Hắc Muội hừ một tiếng, cũng không phản ứng lại với Hạng Thịnh Duật.
Hạng Uyển cười nhẹ, cô thích Hắc Muội, cũng bởi vì tính cách thẳng thắn cởi mở của Hắc Muội, quan trọng là cô ấy không hề sợ chết.
Lông mày Hạng Thịnh Duật càng vặn chặt, trong mắt lóe ra tia sát khí.
Hạng Uyển cũng sợ Hạng Thịnh Duật thật sự nổi giận với Hắc Muội, ngăn cản tầm mắt của Hạng Thịnh Duật, nói: Chỉ là một cô nhóc thôi, anh quan tâm làm gì.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Hạng Uyển, trong mắt lóe lên ý nghĩ khác lạ, nhếch miệng, cũng chỉ vì muốn em vui vẻ một chút, tôi nghĩ, tôi sẽ chưa nói tên hung thủ muốn giết em ra, tránh để cho em cảm thấy không vui.
Người này thật là đáng ghét, tôi vui vẻ là bởi vì tôi cảm thấy phu nhân làm ngó sen rất ngon. Hắc Muội nói, đôi mắt lanh lợi, không hề giống đang nói dối.
Phải không? Hạng Thịnh Duật có chút ngờ vực, vậy thì tôi lại phải ăn hết chỗ ngó sen này rồi, ngoại trừ trong bát, chắc trong phòng bếp vẫn còn.
Hắc Muội lo lắng, kéo lấy áo Hạng Uyển cầu xin giúp đỡ : Phu nhân.
Tôi làm rất nhiều, anh không ăn hết nhiều như vậy đâu, Hạng Uyển nói.
Không sao, tôi có thể cho chó ăn. Hạng Thịnh Duật đứng lên.
Hạng Uyển lập tức ngăn trước mặt anh ta, nhíu mày, sao anh có thể ngây thơ như vậy, cô ấy chỉ là một đứa nhóc, anh so đo với cô ấy làm gì. Bây giờ anh còn làm tôi cảm thấy anh nhỏ hơn cả cô ấy nữa.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy eo Hạng Uyển, kéo vào trong ngực mình, anh là một đứa trẻ hay là người trưởng thành, không phải em là người rõ nhất sao? Ngày hôm qua em còn dùng đồ không phải của trẻ em đấy, bây giờ còn nói mấy cái này, em quên rồi sao?
Vẻ mặt Hạng Uyển nhất thời đỏ bừng, đẩy ngực của anh ta ra, anh... Anh buông tôi ra trước, tôi còn phải bưng thức ăn.
Hạng Thịnh Duật quay đầu, nhìn về phía Hắc Muội nói: “Không thích hợp với trẻ em, đi bưng trà đi.”.
Hắc Muội ngây người , nhìn về phía Hạng Uyển, lại nhìn Hạng Thịnh Duật, phu nhân, em không biết những thứ đó, chị giúp em với.
Hạng Thịnh Duật có chút bực bội, ánh mắt lướt qua một tia phiền não, trực tiếp hôn lên môi của Hạng Uyển.
Hắc Muội kinh ngạc che miệng, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Hạng Uyển lui về phía sau.
Hạng Thịnh Duật cũng không đòi hỏi thêm, liếm môi một cái, ăn trộm ngó sen thôi mà?
Hạng Uyển bày ra vẻ mặt không biết nên làm gì, anh thật là phiền toái.
Cô xoay người đi vào phòng bếp.
Hắc Muội đỏ mặt đi theo, suy nghĩ một chút, nói: Phu nhân, nếu như lúc anh ta hôn chị, em giết chết anh ta thì sao?
Hạng Thịnh Duật là một người phòng bị rất tốt, võ công của anh ta em chưa cần động thủ đã bị anh ta chế phục rồi, em nói xem sẽ thế nào đây? Hạng Uyển nhắc nhở.