Chương 753: Điều Tốt Đẹp Nho Nhỏ.
CHƯƠNG 753: ĐIỀU TỐT ĐẸP NHO NHỎ.
“Lát nữa còn có ốc biển, cũng vô cùng ngon, là ốc biển đã qua xử lý, cắt thành lát.” Bạch Nguyệt giới thiệu.
“Lần này cô có manh mối gì khác tốt hơn từ chỗ mấy đứa trẻ không?” Trong lòng Thượng còn nhớ lấy vụ án.
“Chú Jay là hung thủ mà tôi nhận định sơ bộ, chờ bắt được chú Jay, tôi nghĩ mọi chuyện cũng sẽ lộ ra chân tướng thôi.” Bạch Nguyệt nói.
“Nếu như vụ án này được phá, công lao của cô lớn nhất, chúng tôi chẳng khác nào không có gì.” Thượng mất mát nói.
“Cũng không thể nói như vậy, có yếu tố vận may, lần này lúc đi hỏi, vừa khéo hỏi được tin tức hữu dụng, có lúc hỏi không ra, vẫn phải dựa vào sự hợp tác của đội, chúng ta cũng không chỉ làm một vụ án này.” Bạch Nguyệt không kể công, an ủi nói.
“Cô là một người rất rộng lượng.” Thượng nâng ly lên nói.
“Cùng cố gắng nhé.” Bạch Nguyệt cũng nhấp rượu.
Bọn họ rời khỏi tiệm hải sản Barbara cũng đã chín giờ rưỡu rồi.
Bạch Nguyệt uống rượu, không lái xe mà đi đến ven đường bắt xe.
Mấy tên côn đồ đi ngang qua, huýt sáo với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không thích mấy người kia, làm như không thấy, nhanh chóng lên taxi.
Tài xế không hỏi Bạch Nguyệt muốn đi đâu đã lái đi, khóa cửa lại.
Bạch Nguyệt hơi hồi hộp, cảnh giác nhìn tài xế lái xe.
Tài xế đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Vừa rồi có lưu manh, cô muốn nhanh chóng lên xe, không chú đến nguy hiểm.
Cô bình tĩnh gửi tin nhắn đi, định vị vị trí của mình, bỏ di động vào túi, lấy gậy điện phòng lưu manh trong túi xách ra, không nói gì.
Tài xế ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt phía sau qua gương chiếu hậu, Bạch Nguyệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Cô không sợ sao?” Tài xế tò mò hỏi.
Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn tài xế: “Anh hẳn là biết tôi là ai, nếu tôi chết, nhất định sẽ dẫn đến náo động, anh thực sự chạy không thoát, những ngày tháng sống trong lo sợ thực sự khó chịu hơn là chết.”
“Tôi không giết cô, tôi cần tiền.” Tài xế nói thẳng.
“Anh muốn cướp hay muốn mượn?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tài xế bỗng dừng xe ven đường, xoay đầu nhìn Bạch Nguyệt: “Mượn là nghĩa gì?”
“Đợi anh có tiền rồi thì trả lại tôi, anh không cần lo bị truy bắt, có thể làm chuyện anh muốn làm.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông không thể tin nổi: “Cô thực sự đồng ý cho tôi mượn sao?”
Bạch Nguyệt nở nụ cười: “Anh làm liên quan đến giấy tờ, có người nhà nằm viện, vì vậy cần tiền gấp, cũng rất lo lắng, bởi vì tâm trạng bất ổn mà dẫn đến sai lầm trong công việc, anh bị đuổi, hết đường xoay sở, nghe bạn bè nói tôi rất có tiền, bảo anh đóng giả làm tài xế đợi ở cửa, anh liền làm.”
Người đàn ông càng ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
“Cách ăn mặc của anh, thói quen, còn có đồ dùng tùy thân trên xe, cùng với mùi hương trên người anh, người bảo anh đợi là Elly nhỉ, tôi thấy lúc cô ấy đi cố ý nhìn trên đường một chút, nở nụ cười sâu xa với tâm trạng được xem kịch vui , nhưng lại không đi qua đường.” Bạch Nguyệt nói thẳng.
Lòng cảnh giác của người đàn ông lập tức bị phá vỡ: “Ba tôi phải làm phẫu thuật, cần một trăm ngàn đô la, bây giờ một xu tôi cũng không có.”
Anh ta nói xong, phát hiện không hợp lý, xe của anh bị cảnh sát bao vây, ngạc nhiên nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên tia khủng hoảng, không thể tưởng tượng mà nhìn Bạch Nguyệt.
“Nếu anh muồn cướp tiền, như vậy hôm nay anh liền xong đời, ba anh cũng xong đời, còn nếu anh chỉ muốn mượn, lát nữa đưa cho cảnh sát số tài khoản, khoảng tám giờ ngày mai tôi chuyển tiền cho anh, nhưng mà anh cần đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.” Bạch Nguyệt nhẹ nói.
“Cảm ơn cô.” Người đàn ông cảm động nói.
Bạch Nguyệt khẽ cười.
Bạch Nguyệt xuống xe, nói với Tích: “E rằng làm phiền cậu rồi, anh ta có hành vi bắt cóc, nhưng không xảy ra chuyện bắt cóc thật, không cần tạm giam, nhưng có người phía sau xui khiến, hỏi rõ ràng đi.”
“Được.” Tích nhanh chóng đi làm.
Bạch Nguyệt lại bắt xe về, dựa theo thói quen trước, mở máy lạnh, âm nhạc, đốt đàn hương, vào nhà vệ sinh mở nước.
Hôm nay luyện qua yoga rồi, cô quét dọn lại nhà cửa một lần, nước đã đầy rồi liền đi ngâm mình, nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô bị bắt cóc, cô còn ngã từ trên xe xuống.
Bạch Nguyệt mở mắt, có hơi cáu kỉnh.
Di động kêu lên, cô thấy thông báo là Từ Trường An, liền nhanh chóng bắt máy: “Sư huynh.”
“Anh xem diễn thuyết của em rồi, rất tốt, em là tấm gương trong giới tâm lý học của chúng ta.” Từ Trường An khen ngợi.
“Thực sự không phải đâu, là hiệu quả tuyên truyền của truyền thông, anh à, gần đây em xuất hiện một số hình ảnh cũ, anh đã nói qua em cố ý xóa đi một số người, em lo là không thành công.”
“Có hình ảnh là bình thường, lượng thông tin mà đại não xử lý quá lớn, quá nhiều, rất nhiều thứ đan xen vào nhau, vì vậy sẽ có một số hình ảnh đột nhiên nhảy ra, em không cần nhớ, cứ sống như bây giờ là được, thuận tiện tìm anh đẹp trai gả đi đi, anh nghe nói, Alan còn đang chờ em, có cơ hội tiến tới không?” Từ Trường An tò mò nói.
Bạch Nguyệt nhớ tới dáng vẻ dịu dàng ấm áp của Alan: “Anh ấy có thể xứng với người tốt hơn em, em không muốn hại anh ấy, gần đây có một người mang cho em cảm giác kỳ lạ.”
“Ai thế?”
“Tên anh ta là Black, Bộ trưởng bộ an ninh viện nghiên cứu, anh ta đeo dây chuyền, hình như trong đó có hình của em.” Bạch Nguyệt cười nói, trong lòng có loại cảm giác ấm áp mờ nhạt.
“Em quen anh ta sao?”
“Vốn là không quen, nhìn thấy sườn mặt anh ta, nhưng mà người trong dây chuyền của anh ta có thể không phải em, cũng có thể em nhìn lầm rồi, có duyên phận khá tốt với anh ta, ngày mai em gặp anh ta, có một số việc muốn làm.”
“Em muốn cùng anh ta tiến tới sao?”
“Cũng không có.” Bạch Nguyệt vô thức vẽ vài vòng trên mặt nước: “Chỉ là cảm thấy rất tốt đẹp, giữ khoảng cách nhất định mới là an toàn nhất, anh có thời gian thì đi thăm thú nước Mỹ đi.”
“Nói thật, em đến nước Mỹ, anh cũng muốn dọn đến Mỹ rồi, sương mù ở đây hơi dày, Bảo Bảo cũng viêm mũi rồi, hiện tại anh toàn bộ lấy vợ con làm trọng.” Từ Trường An phàn nàn.
“Nếu anh đến Mỹ thì tốt nhất rồi, anh biết gần đây em lên ti vi, người đến tư vấn tăng lên rất nhiều, cộng thêm gần đây tiếng tăm càng lúc càng lớn, phòng khám em khám không hết bệnh nhân, anh qua đây, em cho anh năm mươi phần trăm cổ phần, sau này chuyện lên ti vi liền giao cho anh.”
“Em nói thật chứ?” Từ Trường An hưng phấn hỏi.
“Gạt anh làm gì, em gạt anh lần nào chưa?” Bạch Nguyệt khẽ cười.
Cô xài không hết tiền, không quan tâm.
“Anh xử lý xong bên này liền trở về rồi, đến lúc đó liên lạc nhé.” Từ Trường An nói.
“Được, lúc đó lại liên lạc.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nằm trong bồn nước.
Nếu Từ Trường An qua đây giúp cô, chuyện của phòng khám không cần lo nữa, mỗi ngày khám một bệnh nhân là được……