Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1005: Nếu Ta Sắp Chết Sẽ Cho Ngươi Ăn Thịt​




CHƯƠNG 1005: NẾU TA SẮP CHẾT SẼ CHO NGƯƠI ĂN THỊT
“Phu nhân cứ nói đi ạ.” Hắc Muội coi nhẹ cái chết, vỗ ngực: “Cho dù phải mất cái mạng này em cũng sẽ giúp phu nhân.”
“Giờ em đi tới biệt thự trong núi tuyết, tìm một người tên là Mộc Hàn Thăng, đưa thứ này cho anh ta, em cứ đưa cho anh ta, anh ta sẽ tự hiểu, em nhất định phải tìm được người đó, nhưng điều kiên tiên quyết là em phải sống trước đã.” Mục Uyển đưa hộp trang sức cho Hắc Muội.
“Được, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mục Uyển nở nụ cười.
Núi tuyết đó là dãy núi lớn nhất nước M, còn Mộc Hàn Thăng chẳng qua chỉ là một nhân vật do cô bịa đặt mà thôi.
Hắc Muội vẫn ngây thơ như vậy.
“Chị sẽ chuyển cho em ít tiền, nếu không đủ, em cứ việc hỏi chị, nhất định phải chú ý an toàn, phải bảo đảm an toàn cho chính mình, nếu Hình Thiên hỏi, em cứ báo cáo sự thật, không sao cả.” Mục Uyển căn dặn.
“Vâng, vậy cún con phiền phu nhân chăm sóc.” Hắc Muội lo lắng cho cún con, dù sao Mục Uyển phải đi làm, hai ba ngày trước bị Hạng Thịnh Duật bắt đi, cún con chưa được ăn cơm.
“Một mình em đi núi tuyết tìm bạn cũ cho tôi sẽ rất cô đơn, tôi cũng không thể nào chăm sóc tốt cho cún con. Em dẫn nó đi đi, nếu một năm sau em không tìm được anh ta thì trở về đây.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Sao phải tới một năm chứ, không tới một năm đâu.” Hắc Muội nói giọng chắc chắn.
“Ngoài Hình Thiên ra em không được nói chuyện này cho bất cứ ai, người này rất quan trọng với tôi.” Mục Uyển căn dặn.
“Em biết rồi phu nhân, vậy em đi thu dọn hành lý rồi xuất phát ngay, phu nhân cứ chuyển tiền qua thẻ em là được.” Hắc Muội nói rồi đi vào phòng thu dọn hành lý.
Mục Uyển chuyển 3 tỷ cho Hắc Muội, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ chuyển thêm cho cô ấy.
Hắc Muội thu dọn hành lý xong, Mục Uyển bảo cô rời đi.
Cô chuẩn bị ra ngoài gọi điện thoại, nhìn thấy phía xa xa có một chiếc xe màu đen lái tới đây.
Nếu cô đoán không sai, có lẽ là người của Hạng Thịnh Duật.
Xem ra không còn thời gian hẹn với các nhà thuốc rồi.
Cô cất điện thoại, chiếc xe đã đỗ trước cửa nhà cô.
Sở Giản bước xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn Mục Uyển: “Phu nhân, xin mời.”
“Lần này Hạng Thịnh Duật chuẩn bị đối phó tôi như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Lát nữa cô sẽ biết.” Sở Giản lạnh lùng nói.
Mục Uyển cười châm biếm, lên xe cùng Sở Giản.
Thuộc hạ của Sở Giản bịt mắt cô lại.
Dọc đường đi, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.
Hai tiếng sau, cô nghe thấy bên ngoài có người kéo cửa sắt, phát ra tiếng cót két.
Cửa được mở ra, Sở Giản túm tay cô kéo vào trong.
Cô nghe thấy tiếng ma sát giữa hai thanh sắt, ngay sau đó là một mùi gay mũi, rất giống mùi phân của động vật, không chỉ có phân động vật, còn có mùi máu tanh.
Sở Giản buông cô ra, đẩy mạnh cô vào một nơi nào đó.
Cô kéo bịt mắt xuống, nhìn cửa lồng sắt đã bị Sở Giản khóa lại, bọn họ đang thả cô từ trên cao xuống.
Khi nhìn xuống dưới, cô thấy đám sói đang nhe răng nhìn chằm chằm cô.
Những con sói này bị nhốt trong một chiếc lồng rất lớn, còn cô đang ở trong trung tâm chiếc lồng.
Hạng Thịnh Duật và Phó Hâm Ưu đang đứng ngoài lồng.
Phó Hâm Ưu dương dương tự đắc, nhìn cô vẻ cười trên nỗi đau người khác, ánh mắt còn mang theo sự khiêu khích và khinh thường.
Mục đích Hạng Thịnh Duật bắt cô tới đây là muốn làm cho Phó Hâm Ưu hả giận.
Mục Uyển mím môi, ngồi xuống chiếc lồng của mình.
Chỉ cần cô ngồi chính giữa, cho dù những con sói bên ngoài có hung ác đến đâu cũng không tổn thương được cô.
Chỉ cần cô kiên trì hai ngày, sau đó cho dù cô có dựa vào lồng sắt, những con sói này cũng cho rằng nó không ăn được cô.
Chỉ với chút thủ đoạn nhỏ đã muốn hù dọa cô, đúng là đã đánh giá thấp sức chịu đựng của cô rồi.
Cô không muốn để họ thấy mình sợ hãi.
Vì vậy cô dứt khoát nhắm mắt lại, tránh xa mọi sự tranh chấp và hỗn độn bên ngoài.
“Thịnh Duật anh xem, cô ta căn bản không sợ gì cả.” Phó Hâm Ưu oán giận nói.
Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại, nhíu mày nhìn Mục Uyển đang yên tĩnh ngồi chính lồng sắt: “Vậy thì để cô ta ở đây một đêm.”
“Nếu không thì chúng ta bỏ lồng sắt bên ngoài cô ta ra đi.” Phó Hâm Ưu buột miệng nói.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày nhìn Phó Hâm Ưu, ánh mắt anh quá sắc bén giống như một tia laser.
Phó Hâm Ưu rùng mình, vội cười nói: “Như vậy cũng hơi tàn nhẫn quá, em chỉ nói đùa thôi.”
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển bị nhốt trong lồng: “Có tôi giam giữ cô ta, ngày mai ngày mốt em có thể tiếp đón Tổng thống nước A thật tốt, cô ta không thể đi tiếp đón.”
Phó Hâm Ưu cười khúc khích: “Hóa ra anh làm điều này là đáp ứng chuyện buổi sáng của em sao, anh thật tốt, có điều em cảm thấy có chuyện rất lỳ lạ, trước khi em đến đây đã nhận được thông báo, tiếp đón lần này không muốn cho Mục Uyển tham gia, anh nói xem, tại sao Hoa Cẩm Vinh lúc thì bảo để Mục Uyển tham gia, lúc thì bảo không cho Mục Uyển tham gia, chẳng lẽ đây là chủ ý của Tổng thống nước A sao?”
Hạng Thịnh Duật ngẩn người nhìn Phó Hâm Ưu: “Em nói bên Hoa Cẩm Vinh đã hủy bỏ lệnh để Mục Uyển tiếp đón sao?”
“Đúng vậy, không biết bọn họ đang làm cái quỷ gì.” Phó Hâm Ưu nhìn bầy sói đang bao vây Mục Uyển, hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Hạng Thịnh Duật: “Những con sói kia muốn ăn thịt Mục Uyển sao?”
Hạng Thịnh Duật chỉ nghe thấy một tiếng bịch, một con sói bổ nhào lên lồng sắt.
Lồng sắt ngã ầm trên mặt đất.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, siết chặt nắm đấm, trong mắt bắn ra sát khí, mím môi nhìn chằm chằm bên trong.
Mục Uyển té lăn ra đất, cô bị ngã rất đau, mở mắt ra thấy sói đầu đàn nhảy chồm lên chiếc lồng của cô rồi.
Mắt sói sắc bén hung ác nhìn chằm chằm Mục Uyển, trong đó chứa đầy sự hung tàn và giết chóc.
Nhưng ánh mắt này thua xa Hạng Thịnh Duật.
Vì vậy Mục Uyển không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn con sói nhe răng nanh đứng trước mặt mình.
Đối với cô mà nói, lồng sắt bị đẩy đổ cũng là chuyện tốt, cô có thể nằm xuống, rất an toàn.
“Đúng là ngu xuẩn.” Mục Uyển cười nói: “Đẩy ngã ta rồi, mi có bắt được ta không?”
Hạng Thịnh Duật nghiến răng, sắc mặt thâm trầm rời đi.
Phó Hâm Ưu nhìn Mục Uyển rồi nhìn Hạng Thịnh Duật, sau đó đuổi theo Hạng Thịnh Duật: “Anh không xem nữa sao?”
“Một lũ ngu xuẩn.” Hạng Thịnh Duật tức giận nói, càng đi nhanh hơn.
Phó Hâm Ưu cười vui vẻ đuổi theo Hạng Thịnh Duật.
Bọn họ vừa đi, xung quanh đã yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của sói đầu đàn.
“Mi có lợi hại đến đâu thì cũng bị nhốt trong lồng, ăn đồ người khác ném cho thì có tác dụng gì chứ? Dần dần bản tính hoang dã của mi sẽ bị bào mòn, mi sẽ biến thành một chú cún vẫy đuôi xin ăn có biết không?” Mục Uyển nói với sói đầu đàn.
Sói đầu đàn đã thử nhiều lần nhưng căn bản không với tới được Mục Uyển, nó cũng từ bỏ không quan tâm Mục Uyển nữa.
Mấy con sói khác cũng nghĩ cách, cắn khung sắt muốn quấy nhiễu Mục Uyển, chảy nước dãi nhe răng há miệng.
Mục Uyển thấy vậy thì nở nụ cười.
Khi còn bé, cô đi vườn thú, rất thích những chú khỉ ở trong lồng, mặc dù trước lồng sắt có viết cấm cho ăn, nhưng cô không nhịn được, nghĩ cách lén lút mang đồ ăn đến cho lũ khỉ trong lồng.
Giờ thì cô bị nhốt trong lồng, bên ngoài là bầy sói.
Sói không ăn được cô, còn cô bị chết đói ở trong lồng.
Được thôi.
“Lúc ta sắp chết đói sẽ dựa vào để cho bọn mi ăn thịt.” Mục Uyển hứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK