Chương 2: Trước Khi Tôi Chết, Cô Sẽ Không Sao Đâu
CHƯƠNG 2: TRƯỚC KHI TÔI CHẾT, CÔ SẼ KHÔNG SAO ĐÂU
"Tôi đưa cô vào." Ba giây sau, Cố Lăng Kiệt thay đổi quyết định.
Anh ta buông tay ra rồi lùi về sau một bước.
"Không được!" Mọi người đồng thanh phản đối.
Trung tá Thượng nhắc nhở: "Sếp vào đó thì quá nguy hiểm, nếu để phó tổng thống biết thì chúng tôi khó mà ăn nói!"
"Đừng nói nhiều, ai vào mà chẳng nguy hiểm, ở lại chờ lệnh đi." Cố Lăng Kiệt quyết đoán ra lệnh.
"Sếp à..." Trung tá Thượng còn muốn nói gì đó thì bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Lăng Kiệt liếc qua, cậu ta đành ngậm miệng lại, bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng."
Cố Lăng Kiệt kéo tay Bạch Nguyệt về phía cửa phòng 801. Bạch Nguyệt gõ cửa còn anh ta thì nắm tay cô. Mu bàn tay cô như có một dòng điện truyền vào, khiến cô giật mình rút tay về vì không quen nắm tay đàn ông.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh hơn vài phần, anh ta nhận ra sự bài xích của cô.
Cố Lăng Kiệt mở điện thoại ra ghi âm, mặt không đổi sắc: "Trước khi vào hãy để lại di ngôn đi. Nếu cô chết, chúng tôi sẽ đưa đến chỗ người thân của cô."
"Đưa đến chỗ chồng tôi đi." Bạch Nguyệt thản nhiên nói rồi cầm lấy chiếc di động trong tay Cố Lăng Kiệt.
"Tô Khánh Nam, nếu có kiếp sau, hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Anh hiến toàn bộ cơ thể tôi cũng được, đem đi giải phẫu hay cấy ghép cũng được. Chúng ta sẽ không gặp lại nữa." Bạch Nguyệt nói dứt khoát rồi trả lại điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Anh ta dò xét nhìn cô, ánh mắt có hơi thay đổi: "Còn lời gì muốn nói nữa không?"
Ánh mắt Bạch Nguyệt hơi dịu lại, cô nói: "Đưa số tiền còn lại của tôi cho mẹ, nếu như có thể, hy vọng các anh chăm sóc cho bà ấy."
"Được." Cố Lăng Kiệt cam kết.
Bạch Nguyệt yên lòng, cô hất cằm về phía cửa: "Có thể vào được rồi."
"Thai phụ bị bắt giữ bên trong là bạn gái của một quan chức cấp cao, nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ta và đứa trẻ. Còn nữa, trước khi tôi chết, cô sẽ không sao đâu, tôi bảo đảm." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt thoáng khựng lại, nhìn anh bằng ánh mắt trong veo như thể chứa đựng cả thế giới rộng lớn.
Trong lòng cô lại có chút xót xa.
Có một anh chàng đẹp trai cam đoan với cô: "Trước khi tôi chết, cô sẽ không sao đâu." Cho dù đối phương là người xa lạ cũng khiến cô cảm thấy ấm áp. Đặc biệt là hiện tại, khi trái tim cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo và trống rỗng.
"Tôi không sợ." Bạch Nguyệt hơi nhếch môi: "Nhưng mà, vẫn cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Cố Lăng Kiệt nói.
Anh kéo Bạch Nguyệt ra sau lưng rồi gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra một khe hở nhỏ.
"Bảo cô ta một mình vào đây." Kẻ bên trong hung hãn nói.
"Cô ấy tiến hành phẫu thuật cần có người hỗ trợ, hai chúng tôi sẽ cùng vào." Cố Lăng Kiệt đàm phán.
"Không được, ai biết các người định giở trò gì."
"Vậy cứ để cho thai phụ bên trong chết đi, các người sẽ chẳng có con tin nào cả." Giọng Cố Lăng Kiệt lạnh thấu xương, mang sự uy nghiêm mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
Đối phương do dự ba giây rồi nói: "Mày được lắm! Vào đi!"
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa tiến vào.
Một khẩu súng dí vào sau gáy Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt lo lắng nhìn về phía anh. Sắc mặt anh vẫn không thay đổi.
Tên tóc húi cua lục soát toàn thân Cố Lăng Kiệt nhưng không phát hiện ra thứ vũ khí nào.
"Các người đừng có giở trò gì đấy." Gã thu súng lại.
"Đau quá! Cứu tôi với! Cứu tôi!" Trong phòng ngủ chính vang lên tiếng kêu cứu của thai phụ. Bạch Nguyệt vội vàng xông vào.
Rèm cửa sổ bên trong bị kéo kín, căn phòng tối om, không bật đèn.
Hai tên đàn ông đang cầm súng nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Nguyệt đi về phía thai phụ.
Thai phụ sắc mặt tái nhợt, đang ôm bụng nằm trên giường, ga giường đã ướt đẫm: "Cứu tôi với, cứu tôi với. Tôi không muốn chết."
"Đưa kết quả siêu âm gần đây cho tôi xem." Bạch Nguyệt vội vàng nói.
"Trong... ngăn kéo." Thai phụ đau đến mức toát mồ hôi đầy đầu.
Bạch Nguyệt mở ngăn kéo ra, thấy bản siêu âm được đặt trên một khung ảnh. Đó là ảnh chụp chung của Tô Khánh Nam và thai phụ kia.
Bạch Nguyệt hơi ngẩn ra. Thì ra, quan chức cấp cao kia chính là Tô Khánh Nam. Mà người phụ nữ có thai này là một trong những tình nhân của hắn.
"Bác sĩ, cứu tôi với. Tôi đau quá!" Thai phụ nắm tay Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, rút tờ siêu âm ra nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên khó coi.
"Ngôi thai không thuận, cuống rốn quấn vào cổ, không thể đẻ thường, phải mổ. Còn nữa, tình hình của cô rất nguy cấp, không thể gây tê cục bộ, chỉ còn cách gây tê toàn thân." Bạch Nguyệt vội vàng nói rồi mở hộp cấp cứu ra.
Tên bắt cóc cướp lấy hộp cấp cứu, sau khi xác định không có vũ khí gì mới trả lại cho Bạch Nguyệt.
Thai phụ lắc đầu, mắt đỏ ửng, van xin: "Có thể đừng mổ bụng không? Anh ấy không thích phụ nữ có sẹo trên người."
Không thích phụ nữ có sẹo á? Quả đúng là phong cách của Tô Khánh Nam.
"Như vậy đứa bé sẽ ngạt thở." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Ánh mắt thai phụ tàn nhẫn, cô ta cắn răng nói: "Vậy cứ để nó ngạt thở đi."
Bạch Nguyệt phản cảm: "Đó là đứa con cô mang thai chín tháng, đã là một sinh mệnh rồi."
"Không có tình yêu của anh ấy thì đứa bé này còn tác dụng gì, chỉ làm liên lụy đến tôi. Tôi không muốn có sẹo." Thai phụ gào lên.
Do kích động nên bụng cô ta càng đau hơn. Bạch Nguyệt nghiến răng lấy thuốc tê trong hộp cấp cứu ra, cho vào ống tiêm.
"Vậy thì tôi đành xin lỗi cô thôi. Là một bác sĩ, tôi không thể đồng ý với cô chuyện này. Trong mắt tôi, nó đã là một sinh mạng!" Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô chăm chú đẩy hết không khí trong ống tiêm ra, chuẩn bị tiêm vào.
Cố Lăng Kiệt tóm lấy cổ tay cô, trong ánh mắt sâu thẳm toát lên chút quan tâm. Anh biết tầm quan trọng của việc thuận theo ý nguyện đương sự, cô có thể bị kiện vì sự bướng bỉnh của mình.
"Nghe theo cô ta đi, cô ta là người trong cuộc." Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Bạch Nguyệt hất tay anh ra nhưng không được.
Cô tức giận, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi là bác sĩ phụ sản, đỡ đẻ là trách nhiệm của tôi. Nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ gánh vác. Tôi không phải loại tham sống sợ chết, không ngờ anh lại là người sợ gánh chịu trách nhiệm như vậy."
Cố Lăng Kiệt sững người. Không phải anh sợ gánh trách nhiệm, chỉ là trong chớp mắt ấy, anh lo cô sẽ xảy ra chuyện.
Anh buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói: "Phẫu thuật đi, cứ nói là mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ báo với giám đốc bệnh viện chỗ cô."
Bạch Nguyệt cúi người đeo găng tay cao su, nghiêm túc nói với tên bắc cóc: "Làm phiền các anh ra ngoài, tôi cần phẫu thuật cho cô ấy."
"Không được, con tin phải ở trong tay bọn tao, mày mổ trước mặt bọn tao là được."
"Cô ấy như thế này còn chạy được chắc?" Bạch Nguyệt lo cơ thể thai phụ bị người khác nhìn thấy hết.
Tên bắt cóc giơ súng lên nhắm vào Bạch Nguyệt: "Mày còn lắm mồm nữa là tao bắn chết mày!"
Cố Lăng Kiệt che trước mặt Bạch Nguyệt: "Bắn chết cô ấy thì bọn mày cũng đừng hòng chạy thoát."
Tên bắt cóc do dự.
"Bác sĩ, tôi không chịu nổi nữa, đứa bé ra rồi... Á..." Thai phụ hét lên.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt trở nên sắc bén. Giằng co vô ích, vì vậy anh nhanh chóng kéo ngăn tủ ra, lấy một tấm ga giường màu xanh rồi mở ra che cho Bạch Nguyệt và thai phụ.
"Tôi che cho hai người, phẫu thuật đi." Cố Lăng Kiệt quyết đoán nói.